“Trẻ không chơi, già hối hận” là một trong những lý do để bạn sống buông thả, không chịu nỗ lực phấn đấu. Bạn cho rằng mình giỏi nhưng ngoài xã hội còn có nhiều người giỏi hơn bạn và điều đáng sợ là họ đang cố gắng nỗ lực hơn bạn gấp nhiều lần.
Có lẽ bạn đang mơ mộng, có lẽ bây giờ bạn bè của mình đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng , chiến đấu quyết liệt để tiến về phía trước còn bạn thì lại không làm gì mỗi ngày.
Bạn nghĩ rằng rất dễ vào đại học.
Bạn nghĩ rằng mình đã thực sự thoát khỏi địa ngục và chuẩn bị sống một cuộc sống tuyệt vời như thiên đường.
Nhưng bạn không hiểu rằng đó mới chỉ là bắt đầu. Bạn đã quên rằng bản thân đã đổ biết bao công sức học tập ngày đêm không nghỉ, đánh bại bao nhiêu đối thủ mới có thể giành được tấm vé vào đại học.
Nhưng khi mọi thứ đã đạt được, bạn lại tự cho mình nghỉ ngơi vô tội vạ, thoải mái hơn người khác. Học hành chểnh mảng, cúp tiết rồi không đủ kiến thức để thi và đành rớt môn.
Bạn luôn muốn trở thành một người ưu tú, nhưng bạn lại không muốn nỗ lực. Bạn nghĩ ngợi nhiều nhưng không bắt tay vào làm trong khi người giỏi hơn bạn vẫn ngày ngày chăm chỉ, cần mẫn. Còn bạn thì chìm đắm trong những trang tiểu thuyết lãng mạn hay chơi game.
Khi bạn nằm ườn trên giường mỗi sáng, người khác đã ngồi trong lớp và học được những cấu trúc ngữ pháp mới, học thêm được 30 từ mới.
Khi bạn nghịch điện thoại di động, người khác đang lắng nghe cẩn thận lời thầy cô giảng, lên thư viện tìm tòi, đọc thêm sách.
Khi người khác học thi vất vả, bạn đang ở quán cà phê tám đủ chuyện trên trời dưới đất với bạn bè và bạn cảm thấy mình có người chỉ bài thì học làm gì. Thế nhưng không phải ai cũng sẵn lòng chỉ bài cho bạn, hãy tự bơi đi.
Lúc đầu, bạn ngưỡng mộ những người ưu tú, giỏi giang, và sau đó lại ghen tị với họ và cuối cùng bạn cảm thấy tài năng của họ thực ra không liên quan đến mình. Người khác ngày ngày càng bước lên nấc thang danh vọng, còn bạn thì bắt đầu gục ngã, vào phòng trùm chăn xem cho hết bộ phim yêu thích, xem tiểu thuyết lãng mạn, chơi game.
Cho đến sau này, bạn dần quen với cuộc sống êm đềm, nhẹ nhàng và bạn thậm chí cảm thấy rằng một cuộc sống như vậy là tuyệt vời. Thấy người khác làm việc chăm chỉ và thấy người khác học miệt mài, bạn kiếm cách bàn ra hoặc chế giễu họ vì học nhiều chẳng thấm bao nhiêu.
Bạn đang học trong một trường đại học và nhận thấy như vậy là ngon rồi, vì ít nhất vẫn tốt hơn những người khác. Ít nhất mình cũng ra trường, cũng được tốt nghiệp, cầm trên tay tấm bằng đại học và xin được công việc tốt. Nghĩ vậy, bạn dành thời gian học để tụ tập cà phê, tán gẫu, đi trà sữa với bạn bè mỗi ngày.
Tôi chỉ muốn hỏi bạn rằng hiện tại bạn kiếm được bao nhiêu tiền khi hai mươi tuổi hay phần lớn tiền là do cha mẹ chu cấp? Tại sao bạn không chịu học hành chăm chỉ, làm việc chăm chỉ để nâng cao tri thức và khả năng? Bạn không thường xuyên làm việc nhà chăm chỉ, phụ giúp gia đình.
Nếu bạn không làm việc chăm chỉ, bạn hãy nghĩ đến tương lai. Sau này con cái bạn sẽ sống như thế nào? Ai sẽ chu cấp cho chúng? Cha mẹ bạn có thể chu cấp cho bạn cả đời sao?
Hãy suy nghĩ và hành động, đừng biến mình thành kẻ lười nhác, thất bại trong mắt người khác, hãy nỗ lực tiến về phía trước thay vì sống buông thả và dần dần tụt lại phía sau.
Hãy chăm chỉ kiếm tiền vì chỉ có tiền, bạn mới có thể mua những thứ mình thích, lo lắng cho con cái đầy đủ hơn, phụng dưỡng cha mẹ và dùng chính tiền của mình mua nhà, mua xe chứ không phải chi tiền kiếm được của cha mẹ.
Có rất nhiều người giỏi hơn bạn và họ vẫn đang làm việc chăm chỉ, vẫn học thêm ngoại ngữ và giao tiếp tốt trong khi bạn vẩn mù tịt ngoại ngữ. Rất nhiều người giỏi hơn bạn đã lên đến chức trưởng phòng, giám đốc còn bạn vẫn chỉ là nhân viên quèn.
Biết được họ thành công thì bạn sẽ làm gì?
Ắt hẳn là bạn đang do dự, bạn đang phàn nàn, bạn đổ lỗi cho sự không công bằng của xã hội này. Bạn đổ lỗi cho sự xui xẻo của mình, bạn phàn nàn rằng mình đã không cố gắng. Không bao giờ là quá muộn, vẫn còn thời gian để thay đổi mọi thứ.
Khi bạn không thể tìm thấy mục tiêu phấn đấu và không thể tìm ra lý do cho sự kiên trì, hãy nghĩ về cha mẹ của bạn. Họ đã 40 hoặc 50 tuổi, nhưng vẫn cần mẫn, tất tả kiếm tiền chỉ vì muốn con cái họ sống những ngày tháng ấm no, đầy đủ. Bạn muốn con cái không phải lâm vào cảnh túng thiếu và tuổi già của bạn thoải mái, hãy nỗ lực và làm việc chăm chỉ đi!
Hãy nhìn những người giỏi hơn bạn, họ vẫn đang nỗ lực, ngay cả khi phía trước là một con đường chông gai. Bạn không thể quay lại, nhưng cũng có thể tự tin đi hết con đường. Khi bạn muốn từ bỏ, hãy nghĩ về lý do khiến bạn kiên trì, bạn sẽ có dũng khí và động lực để vượt qua khó khăn.
Trí Thức Trẻ