Diễn viên “Người đàn bà yếu đuối” thấy an toàn và được che chở bên người chồng Italy sống trách nhiệm, hết lòng vì vợ con.
– Hơn 15 năm xa nghề diễn, chị còn quan tâm thế nào đến nghệ thuật?
– Từ lúc theo chồng sang Italy (năm 2005), tôi xác định phải khép lại niềm đam mê diễn xuất. Cộng đồng người Việt ở đây rất ít, sống rải rác, không tập trung như ở Pháp, Mỹ, Đức… Chỉ có những dịp lễ lớn như: Tết cổ truyền, Trung thu…, tôi mới tham gia tổ chức văn nghệ với vai trò MC, ca múa, gặp gỡ đồng hương, bạn bè cho vui.
Nhờ mạng xã hội, tôi có thể theo sát những chuyển biến đầy màu sắc của nghệ thuật trong nước. Tôi vẫn quan tâm tin tức của làng giải trí và coi đó như một phần không thể thiếu được trong đời sống tinh thần. Tôi không còn tham gia trực tiếp vào showbiz nên việc đứng nhìn từ xa cho tôi cái nhìn chậm và sâu sắc hơn.
– Chị sẽ quyết định ra sao nếu có lời mời đóng phim trở lại?
– Đến tuổi gần 40, tôi không còn tham vọng danh tiếng vì biết thế giới nghệ thuật thường chỉ dành cho tuổi thanh xuân, diễn viên trẻ trung, chân dài. Nhiều lúc tôi chợt nghĩ sẽ xuất hiện như thế nào trên màn ảnh sau nhiều năm xa nghề. Tôi rất tò mò muốn khám phá bản thân trong một giai đoạn rất khác của cuộc đời tôi. Nhưng hiện tôi rất khó có cơ hội quay lại làm phim vì vẫn sinh sống tại nước ngoài.
Nếu có lời mời cho một vai phù hợp, chắc chắn tôi sẽ cho mình thêm cơ hội tham gia nghệ thuật. Vì vậy, tôi luôn chăm sóc bản thân, sức khỏe, chuẩn bị cho sự mới mẻ ở phía trước. Tôi không còn mướt mát như lứa tuổi đôi mươi, tuy nhiên từ rất lâu đã ý thức được việc giữ gìn hình thể. Tôi chăm chỉ tập thể dục, ăn uống khoa học. Tôi luôn sắm những bộ cánh tôn dáng, phù hợp với lứa tuổi, “Người đẹp vì lụa” mà (cười). Hơn hết tôi tự tin về vẻ đẹp mặn mà trời cho và tin vào chính con người mình.
Tôi thích đóng phim có đề tài tình cảm, gia đình, xã hội, quay trong bối cảnh đồng quê mộc mạc, kiểu như vai Ngọc ở Người đàn bà yếu đuối.
– Chị lưu giữ những kỷ niệm gì về vai Ngọc?
– Không thể ngờ nhân vật này mang cho tôi nhiều kỷ niệm dài lâu đến vậy. Sau gần 20 năm, nhiều khán giả vẫn nhận ra tôi và bày tỏ lòng ngưỡng mộ nhân vật Ngọc. Rất nhiều fan thương mến và dõi theo cuộc sống đời thường của tôi qua Facebook vì quá thích bộ phim. Chỉ một vai diễn mà mang lại cho tôi nhiều điều. Một lần nữa tôi phải gửi lời biết ơn tới đạo diễn Đinh Đức Liêm – người đã trao cho tôi một cơ hội vàng – và anh Trương Minh Quốc Thái – người đã giới thiệu tôi cho đạo diễn.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhớ về vai Ngọc trong Người đàn bà yếu đuối – cơ duyên để một sinh viên trường múa như tôi bén duyên với điện ảnh. Trong quá trình đóng phim, tôi khóc rất nhiều và cũng “bầm dập” không kém khi vào vai người phụ nữ có tính cách gan góc, vượt qua nhiều biến cố của cuộc đời. Tôi thường kể kỷ niệm thời đóng phim cho ông xã nghe.
– Thấy vợ vẫn còn nặng nợ với nghệ thuật, chồng chị ủng hộ ra sao?
– Tôi may mắn khi chồng luôn tôn trọng và ủng hộ tôi trong bất kỳ sở thích hay quyết định gì. Anh luôn nói với tôi một câu từ lúc quen nhau tới giờ: “Em vui là anh vui”. Ông xã chiếm trọn tình yêu của tôi vì sự hết lòng và trách nhiệm. Bên cạnh anh, tôi cảm thấy an toàn và được che chở. Anh ấy làm điều gì cũng đặt gia đình ưu tiên. Anh yêu quê hương của vợ, luôn tự hào làm rể Việt Nam. Với một người vừa có tâm vừa yêu thương vợ con như vậy tôi luôn nghĩ phải sống sao cho phải, không phụ lòng anh.
– Cách nuôi dạy con cái của chị và nhà chồng như thế nào?
– Nhà chồng hầu như không can thiệp vào cách nuôi dạy con cái của tôi. Nuôi con đã khó, dạy chúng trong hai nền văn hóa lại càng phức tạp hơn. Làm sao để chúng luôn hiểu về cội nguồn và ngôn ngữ mẹ đẻ là nguyện vọng tha thiết của tôi. Tôi phải rất kiên trì dạy hai bé vì ở Italy không có môi trường tiếng Việt để giao tiếp, chỉ có mỗi tôi thôi. Mỗi ngày tôi thường dành ra từ 15 đến 30 phút trò chuyện cùng con. Tôi hạnh phúc khi về nhà, thay vì tiếng Anh, Italy, hai đứa chúng đều nói tiếng Việt. Ông xã cũng ủng hộ việc tôi dạy con biết tiếng mẹ đẻ.
Vợ chồng tôi luôn dung hòa cách nuôi dạy trẻ cho phù hợp với hoàn cảnh. Năm nào cả nhà cũng về Việt Nam nghỉ vài tuần để các bé được làm quen với gia đình, bạn bè bên ngoại. Vợ chồng tôi cũng có những quy tắc nhất định đó là thống nhất cách chỉ dạy con cái, luôn tôn trọng lẫn nhau. Nếu có gì không bằng lòng thì sẽ “đóng cửa bảo nhau” chứ không “mạt sát” nhau trước mặt bọn trẻ.
– Hôn nhân của chị trải qua những cung bậc cảm xúc thế nào?
– Cuộc hôn nhân nào trên trái đất này cũng trải qua ngọt ngào, sóng gió như một định luật, gia đình nhỏ của tôi cũng vậy. Yêu, hiểu, tôn trọng nhau, cùng nuôi dạy con khôn lớn từng ngày là những điều ngọt ngào. Ngoài ra, chúng tôi cũng không tránh khỏi những ngày va chạm, những lúc không đồng lòng với nhau.
Nếu phải nêu ra “bí kíp” để giữ gìn hạnh phúc, tôi luôn tự nhủ mình “cơm sôi bớt lửa”. Cả hai giữ bình tĩnh, nhường nhịn trong lúc căng thẳng và chờ lúc vui vẻ ngồi xuống nói chuyện với nhau. Nhiều năm nay, tôi dùng “bí kíp” này thấy rất hiệu nghiệm.
– Bên cạnh việc chăm sóc gia đình, chị làm công việc gì?
– Tôi có một tiệm pizza nho nhỏ. Vì bận chăm hai đứa trẻ nên tôi cũng chỉ tham gia quản lý hành chính chứ không trực tiếp làm. Ngoài ra, từ mấy năm nay tôi nhận thấy việc mua bán online khá phát triển và có thể chủ động về mặt thời gian nên có ý tưởng kinh doanh qua mạng. Tôi sống cạnh một nơi có nền thời trang hàng đầu thế giới và tận dụng được nhiều thứ.
– Chị cảm nhận cuộc sống hiện giờ của mình ra sao?
– Từ năm 2011, gia đình tôi chuyển hẳn sang Thụy Sĩ, một thành phố nhỏ nằm sát với nước Italy. Tôi vẫn đi lại thường xuyên giữa hai nước. Những năm đầu tiên sống tại đây, tôi bắt đầu bằng việc học tiếng địa phương, học bằng lái xe để có thể tự chủ trong giao tiếp và đi lại. Tôi làm quen tốt với thời tiết, ẩm thực, văn hóa và hòa nhập với môi trường sống ở đây. Khi ngoảnh nhìn lại tôi thấy lựa chọn bỏ qua niềm đam mê nghệ thuật, sống vì gia đình là điều đúng đắn. Tôi luôn nghĩ cuộc đời như những thước phim đầy đủ hỉ, nộ, ái, ố. Tôi tin những gì tôi đã và đang trải qua xứng đáng là một bộ phim hay.
Tâm Giao (VnExpress)