Kết nối với chúng tôi:

Đời sống

Hai “ăn mày” đi dự đám cưới, câu chuyện xúc động lòng người

Đã đăng

 ngày

 

Vào ngày kết hôn, mẹ hỏi tôi: “Hai người trông giống ăn mày ngồi ở nơi vắng vẻ kia là ai vậy?

Xin hãy kiên nhẫn đọc tiếp………..

Khi tôi nhìn sang, chợt thấy một ông lão đang nhìn chằm chằm về phía mình, bên cạnh còn có một bà lão. Thấy tôi nhìn sang, họ liền vội vã cúi gầm mặt xuống. Tôi không quen biết gì với cả hai người, nhưng nhìn họ cũng không giống những người ăn xin, quần áo họ mặc trông còn mới. Điều khiến mẹ nói họ giống ăn mày là vì cái lưng còng, bên cạnh còn có cây gậy.

Mẹ bảo Thiên Trì vốn là cô nhi, bên đó vốn không có người thân đến, nếu như không phải chỗ quen biết gì thì hãy đuổi họ đi.

“Thời buổi này, những người ăn xin rất là xấu nết, cứ thích đợi ở trước cửa nhà hàng, thấy nhà nào cóđám tiệc liền giả làm người thân đến ăn chực”.

Tôi nói: “Chắc không vậy đâu mẹ, để con gọi Thiên Trì đến để hỏi thử xem sao?”

Thiên Trì giật mình hoảng loạn khiến cho những bó hoa tôi đang cầm trên tay rơi “bịch” xuống đất, cuối cùng anh ấp a ấp úng nói họ chính là ông chú và  bà thím của mình.

Tôi khẽ liếc mẹ một cái, ý nói rằng suýt chút nữa đã đuổi người thân đi rồi.

Mẹ nói: “Thiên Trì, con không phải là cô nhi sao? Vậy thì người thân ở đâu ra vậy?”

Thiên trì sợ mẹ, cúi gầm mặt xuống nói đó là họ hàng xa của anh, rất lâu đã không qua lại rồi, nhưng kết hôn là  chuyện lớn, trong nhà ngay cả một người thân cũng không đến, trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc, vậy nên…..

Tôi dựa vào vai Thiên Trì, trách anh có người  thân đến mà không nói sớm, chúng ta nên đặt cho họ một bàn, nếu đã là họ hàng thân thích thì không thể ngồi ở bàn dự bị được.

Thiên Trì ngăn lại, nói là cứ để họ ngồi ở đó đi, ngồi ở bàn khác họ ăn uống cũng không thấy thoải mái.

Mãi đến lúc mở tiệc, ông chú và bà thím cũng vẫn ngồi ở bàn đó.

Lúc mời rượu đi ngang qua bàn hai người ngồi, Thiên Trì do dự một hồi rồi vội kéo tôi đi ngang qua. Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, thấy họ cúi mặt xuống đất, nghĩ ngợi một hồi, tôi kéo Thiên Trì trở lại: “Ông chú, bà thím, chúng con xin kính rượu hai người!”.

Hai người ngẩng đầu lên, có phần ngạc nhiên nhìn chúng tôi.

Đầu tóc hai cụ đều đã bạc trắng hết cả, xem ra già nhất cũng đã bảy tám chục tuổi rồi, đôi mắt của thím rất sâu, mặt tuy đối diện với tôi nhưng ánh mắt cứ lờ đờ, chớp giật liên hồi.

Tôi lấy tay quơ qua quơ lại vô định trước mặt bà thím, không thấy có phản ứng gì, thì ra bà thím là một người mù.

“Ông………ông chú…. bà thím….., đây là vợ con Tiểu Khiết, bây giờ chúng con xin được kính rượu hai người!”, Thiên Trì đang dùng giọng quê để nói chuyện với họ.

“Ờ…..ờ……”, ông chú nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy, tay trái vịn vào vai của thím, còn tay phải run run nhấc ly rượu lên, lòng bàn tay đều là những vết chai màu vàng, giữa những khe móng tay dày cộm còn dính lại bùn đất màu đen.

Những tháng ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời khiến cho họ bị còng lưng quá sớm. Tôi kinh ngạc phát hiện rằng, chân phải của ông chú là một khoảng trống không.

Bà thím thì bị mù, ông chú thì bị què, sao lại trên đời lại có một đôi vợ chồng như thế?

“Đừng có đứng nữa, hai người hãy ngồi xuống đi”.

Tôi đi sang dùng tay dìu họ. Ông chú loạng choạng ngồi xuống, lúc ấy không hiểu tại sao bà thím lại nước mắt đầm đìa, chảy mãi không thôi, còn ông chú thì chẳng nói chẳng rằng lấy tay vỗ nhẹ vào lưng bà. Tôi thật muốn khuyên họ vài câu, nhưng Thiên Trì đã kéo tôi rời khỏi .

Tôi nói với Thiên Trì rằng: “Đợi đến khi họ về nhà hãy cho họ chút tiền đi, tội nghiệp quá. Hai người đều bị tàn tật cả, những tháng ngày sau này không biết ông bà phải sống thế nào đây”.

Thiên Trì gật gật đầu không có nói gì cả, chỉ ôm chặt lấy tôi.

Đêm trừ tịch đầu tiên sau ngày cưới

Thiên Trì bảo rằng dạ dày bị đau nên không ăn cơm tối được, cứ thế đi về phòng ngủ. Tôi bảo mẹ hãy nấu chút cháo, rồi cũng theo vào phòng. Thiên Trì nằm trên giường, trong mắt vẫn còn đọng nước mắt.

Tôi bảo: “Thiên Trì không nên như vậy, đêm trừ tịch đầu năm mà không ăn cơm tối với cả nhà, lại còn chạy về phòng như thế nữa. Cứ như là cả nhà em bạc đãi anh vậy, cứ mỗi lần đến ngày lễ Tết đều bị đau dạ dày, sao lại có chuyện như vậy được? Thật ra em biết anh không phải là bị đau dạ dày, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Thiên Trì rầu rĩ một hồi lâu, rồi nói: “Xin lỗi, chỉ là anh nhớ đến ông chú và bà thím, còn có ba mẹ đã mất của anh nữa. Anh sợ trong lúc ăn cơm không nhịn được, sẽ khiến cho ba mẹ không vui nên mới nói là bị đau dạ dày”.

Tôi ôm chầm lấy anh, nói: “Ngốc quá, nhớ họ thì khi đón Tết xong chúng ta sẽ cùng đi thăm họ là được rồi, hơn nữa em cũng rất muốn biết là hai người họ sống thế nào”.

Thiên Trì nói: “Thôi, đường núi đó rất khó đi. Em sẽ mệt, hãy đợi khi nào đường xá thông suốt, chúng ta khi đó chắc cũng đã có con cái rồi, lúc đó sẽ dẫn em đến đó thăm họ vậy”.

Trong lòng tôi rất muốn nói: “Đợi đến khi chúng ta có con rồi, chắc họ đã không còn nữa!”, nhưng không dám nói ra, chỉ nói hãy gửi chút tiền và đồ dùng cho họ vậy!

Giữa kì trung thu năm thứ hai

Tôi vừa khéo đang công tác ở bên ngoài, Tết Trung Thu ngày đó lại không về nhà được.

Tôi rất nhớ Thiên Trì và ba mẹ, nên liền gọi điện cho Thiên Trì nấu cháo điện thoại rất lâu.

Tôi hỏi Thiên Trì rằng những lúc nhớ tôi ngủ không được thì làm thế nào đây?

Thiên Trì bảo là lên mạng hoặc là xem ti vi, nếu như vẫn không được thì nằm ở đó, mở to mắt mà nhớ tôi vậy.

Buổi tối hôm đó, chúng tôi nói chuyện mãi đến khi điện thoại hết pin mới thôi.

Vốn dĩ muốn chọc ghẹo chồng một chút, thật không ngờ……

Nằm trên giường ngủ trong khách sạn, nhìn ánh trăng tròn bên ngoài cửa sổ, tôi làm thế nào cũng không ngủ được. Mở to đôi mắt mà nước mắt cứ chảy mãi không ngừng, tôi thất sự rất nhớ Thiên Trì, nhớ ba và mẹ.

Nghĩ rằng Thiên Trì chắc cũng không ngủ được, nói không chừng vẫn còn đang ở trên mạng.

Tôi liền bật dậy mở vi tính, tạo một cái nick mới tên là “lắng nghe lòng bạn”, để chọc ghẹo Thiên Trì một chút. Dò tìm một chút, quả nhiên Thiên Trì vẫn còn ở đó, tôi chủ động nhập nick của anh, anh chấp nhận.

Tôi hỏi anh: “Ngày Tết trung thu muôn nhà đoàn viên như thế này, sao anh vẫn còn dạo chơi trên mạng vậy?”

Anh trả lời: “Vì vợ tôi đang đi công tác bên ngoài, tôi nhớ cô ấy đến không ngủ được, vậy nên lên mạng xem thế nào”.

Tôi rất vừa ý với câu nói này.

Tôi lại gõ tiếp: “Vợ không có nhà, có thể tìm một người tình khác để thay thế mà, giống như nói chuyện trên mạng vậy nè, tâm sự để tự an ủi mình một chút”.

Một lúc lâu, anh ấy mới trả lời lại: “Nếu như cô muốn tìm người tình, vậy thì xin lỗi vậy, tôi không phải là người cô cần tìm, tạm biệt”.

“Xin lỗi, tôi không phải là có ý đó, anh đừng giận nha”, Pa….pa…pa…Tôi vội vàng gửi tin nhắn cho anh.

Một lát sau, anh ấy hỏi tôi: “Sao bạn lại dạo chơi trên mạng vậy?”

Tôi nói: “Tôi làm việc bên ngoài, bây giờ cảm thấy rất nhớ ba và mẹ. Lúc nãy cũng vừa mới nói chuyện với bạn trai xong, nhưng vẫn không ngủ được, liền lên mạng để giải trí một chút”.

“Tôi cũng rất nhớ ba và mẹ tôi, chỉ có điều là người thân đang ở bên ngoài, con muốn phụng dưỡng mà không được”.

“Người thân ở bên ngoài, con muốn phụng dưỡng mà không được. Nói vậy là sao?”.

Tôi lặp lại câu này rồi gửi cho anh.

Tôi có chút khó hiểu, Thiên Trì sao lại nói những lời như thế?

“Bạn tên là ‘lắng nghe lòng bạn’, hôm nay tôi sẽ kể cho bạn nghe vậy. Có một vài chuyện mà để tronglòng quá lâu thế nào cũng sẽ sinh bệnh, đem nói ra chắc sẽ dễ chịu hơn một chút, dù sao đi nữa tôi vàbạn cũng không biết gì nhau, bạn cứ xem như là nghe một câu chuyện vậy”.

Thế là, tôi tình cờ biết được câu chuyện mà Thiên Trì đã cất giấu trong lòng bấy lâu nay

30 năm trước, cha tôi lúc ấy đã gần 50 tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ, vì ông bị què cộng thêm gia cảnh nghèo khó nên không có cô gái nào muốn gả về gia đình ông. Về sau, trong làng có một ông lão ăn xin dẫn theo cô con gái bị mù. Ông già đó bị bệnh rất nặng, ba tôi thấy họ đáng thương liền bảo họ vào nhà nghỉ ngơi. Thật không ngờ vừa nằm xuống thì không dậy được nữa, sau này con gái của ông già đó, cũng chính là cô gái mù kia đã được gả cho ba tôi.

Hai năm sau thì sinh ra tôi.

Nhà chúng tôi sống rất kham khổ, nhưng trước sau tôi vẫn không hề đói bữa nào

Ba mẹ không thể trồng trọt được, không có thu nhập, đành phải tách hạt bắp cho người ta, một ngày lột đến cả mười ngón tay đều sưng rộp lên chảy cả máu, ngày hôm sau liền quấn tấm vải rồi tách tiếp.

Vì để cho tôi được đi học, trong nhà ba mẹ nuôi ba con gà mái, hai con đẻ trứng bán lấy tiền, con còn lại đẻ trứng cho tôi ăn. Mẹ bảo rằng những lúc bà đi xin ăn ở trong thành phố, nghe nói những đứa trẻ trong thành đi học đều  được ăn trứng gà, con nhà chúng ta cũng được ăn, sau này nhất định sẽ thông minh hơn cả những đứa trẻ khác trong thành.

Vậy mà trước sau họ đều không ăn, có lần tôi nhìn thấy mẹ sau khi đánh quả trứng vào nồi, bà đã dùng lưỡi liếm liếm những lòng trắng còn sót lại trong vỏ trứng, tôi liền ôm chầm lấy bà khóc sướt mướt. Dù nói thế nào, tôi cũng không chịu ăn trứng nữa, ba tôi sau khi biết  được đầu đuôi câu chuyện, tức giận đến mức muốn dùng gậy đánh mẹ. Cuối cùng tôi đã thỏa hiệp, điều kiện tiên quyết chính là chia đều quả trứng đó để ba người chúng tôi cùng nhau ăn. Tuy họ đã đồng ý, nhưng mỗi lần cũng chỉ là dùng răng nhâm nhi một hai miếng cho có vậy thôi.

Những người trong thôn trước giờ đều không hề gọi tên tôi, mà đều gọi tôi là con của ông chồng què  bà vợ mù. Ba mẹ chỉ cần nghe thấy có người gọi tôi như vậy, thì nhất định sẽ liều mạng với người đó.

Mẹ nhìn không thấy thì sẽ lấy miếng gạch mà ném loạn xạ cả lên, miệng chửi rằng: “Cái đồ trời đánh nhà chúng mày, chúng tôi tuy bị què bị mù, nhưng con chúng tôi bình thường lành lặn, nên không cho phép chúng mày gọi như thế. Sau này chúng mày sẽ chẳng có đứa nào bằng được con tao cả”.

Kì thi trung học năm đó, đứa con trai của vợ chồng què mù kia thi được giải nhất huyện, khiến cho họ thật sự được nở mày nở mặt một phen. Mọi người trong thị trấn đã chu cấp tất cả số tiền học phí thay nhà chúng tôi, ngày tiễn tôi đi lên thành phố học, ba tôi cũng lần đầu tiền bước ra khỏi làng vùng sâu vùng xa này.

Lúc lên xe, nước mắt tôi chảy mãi không dừng,

Ba một tay chống gậy, một tay lau nước mắt cho tôi

“Vào thành phố rồi hãy cố gắng học hành, sau này sẽ tìm được việc làm và lấy vợ ở đó luôn. Người khác mà có hỏi đến ba mẹ con thì con hãy nói rằng con là trẻ mồ côi, không có ba mẹ, nếu không thì người khác sẽ xem thường con cho xem. Nhất là con sẽ không lấy được vợ, người ta sẽ chê bai con. Nếu làm lỡ việc lấy vợ của con thì ba cũng không còn mặt mũi nào để đi gặp tổ tiên nữa”.

“Ba!”, tôi bảo ông đừng nói nữa, “đây là những lời gì thế, chỉ có những kẻ không ra gì mời không chịu nhận ba mẹ thôi?”

Mẹ cũng nói: “Những lời này đều đúng cả đấy, con phải nghe mới được. Con có còn nhớ lúc còn ở trong trường hay không? Chỉ cần nói con là con cái của vợ chồng què mù trong làng, mọi người thì lập tức khinh thường chế giễu con ngay. Lúc mới bắt đầu, ngay cả thầy cô trong trường cũng không thích con. Sau này nếu con dẫn vợ thành phố về thì hãy nói chúng ta chính là ông chú và bà thím của con”.

Nói xong, bà vừa khóc vừa lau nước mắt.

Ba nó: “Tốt nhất là đừng có dẫn vợ về nhà, hễ dẫn về nhà, mẹ con lại không nhịn được, như vậy sẽ lộ tất cả thì nguy”.

Sau đó, ông liền dúi mười quả trứng gà đã luộc chín sẵn vào lòng tôi, rồi dẫn mẹ đi mất. Tôi đứng lặng nhìn theo hình bóng của họ, nước mắt chảy mãi không thôi.

Nghe kể đến đây, khóe mắt tôi bỗng thấy cay cay, tàn tật không phải là lỗi của họ, đó chẳng qua chỉ là số mệnh buộc họ phải thế, nhưng họ đã sinh cho tôi một Thiên Trì hoàn mỹ.

Thiên Trì ngốc nghếch này, cha mẹ như thế này, thử hỏi còn có cha mẹ nào hoàn mỹ hơn thế nữa chứ.

Tôi rất tức giận, sao anh ấy lại xem thường tôi như thế?

“Vậy sau đó, anh liền nói với vợ anh rằng họ chính là ông chú và bà thím của anh sao?”.Tôi gõ câu hỏi này rồi gửi cho anh

“Vốn dĩ tôi không tin. Người vợ tôi tìm là tôi, chứ không phải ba mẹ, tại sao ngay cả ba mẹ cũng không thể nhận chứ?

Vậy mà tôi ở bên ngoài mười năm, ba mẹ không hề đến trường thăm tôi dù chỉ một lần.

Năm đầu tiên làm việc, tôi muốn dẫn họ vào thành phố chơi, họ đều không chịu, nói rằng nếu chẳng may để cho người khác biết ba mẹ tôi là người tàn tật, họ sẽ bôi tro trát trấu lên mặt tôi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc lấy vợ của tôi”.

Người thân ở bên ngoài, con muốn tận hiếu mà không được

Cả đời họ đều ở trong vùng núi xa xôi mà không muốn ra ngoài.

Mẹ có nói rằng bà chính là từ thành thị đến đây, nhưng như vậy nào có ý nghĩa gì đâu.

Sau này, tôi đã quen một người bạn gái, khi tôi cho rằng  thời cơ đã chín muồi rồi, liền dẫn cô ấy về thăm nhà một chuyến.

Nào có ngờ đâu, sau khi đến nhà, cô ấy ngay cả cơm còn chưa ăn một bữa liền bỏ đi ngay, tôi vội đuổi theo sau, cô ấy nói rằng, nếu phải sống với những người như thế, ngay cả một ngày cô ấy cũng không sống nổi. Còn nói gien nhà chúng tôi có vấn đề, con cái sau này nhất định cũng sẽ không được khỏe mạnh.

Nghe xong những lời này, tôi tức đến nỗi bảo cô ấy rằng đi được bao xa thì cứ đi. Về đến nhà, mẹ tôi đang khóc nức nở, còn ba thì luôn miệng trách mắng tôi. Bảo tôi không nghe những lời họ nói, không muốn đứt hương hỏa nhà chúng tôi.

Về sau, tôi đã quen bạn gái thứ hai, chính là vợ tôi bây giờ.

Tôi rất yêu cô ấy, ngay cả nằm mơ tôi cũng sợ mất cô ấy, nhà của cô ấy lại giàu có, họ hàng thân thích đều là những người có địa vị trong xã hội.

Đã có vết xe đổ lần trước rồi, tôi rất sợ, đành phải làm đứa con bất hiếu.

Nhưng mỗi lần đến ngày lễ Tết tôi đều nhớ đến họ, trong lòng như có tảng đá lớn đè lên, rất khó chịu.

“Vậy anh trước giờ không nói cho vợ anh biết sao? Biết đâu cô ấy sẽ thông cảm chuyện này thì sao?”

“Tôi chưa từng nói, cũng không dám nói. Nếu như cô ấy chấp nhận, tôi nghĩ rằng mẹ vợ tôi cũng sẽkhông chấp nhận. Tôi sống cùng với họ, ba vợ là người rất có tiếng tăm bên ngoài. Nếu như ba mẹ tôiđến rồi, không phải là bôi tro trát trấu vào mặt họ sao? Tôi cũng chỉ có thể tranh thủ những lúc ra ngoài công tác, học tập mà lén lén trở về thăm họ một lúc…

Cảm ơn bạn đã nghe tôi nói nhiều như vậy, bây giờ lòng tôi đã  thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều rồi”.

Sau khi tắt máy rồi, tôi vẫn không sao ngủ được.

Ai cũng bảo là con cái không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo, nhưng hãy nhìn xem chúng tôi đã làm gì đây?

Tôi hiểu được chỗ khó xử của Thiên Trì, cũng hiểu được nỗi khổ tâm của ba mẹ anh.

Nhưng họ lại không biết rằng cả hai đã đẩy người vô tội là tôi vào trong nghịch cảnh vô tình vô nghĩa.

……..

Trời vừa sáng, tôi liền đến gõ cửa phòng ban giám đốc, nói với ông ấy rằng những sự việc còn lại xin ông toàn quyền xử lý, tôi có chuyện vô cùng quan trọng cần phải làm ngay, mọi chuyện giờ đều phải trông cậy vào ông ấy. Sau đó, tôi vội thu dọn ít đồ, rồi đi thẳng ra trạm xe lửa. Cũng may, tôi đã bắt được chuyến xe lửa đầu tiên.

Con đường núi đó quả thật là rất khó đi.

Vừa mới bắt đầu hai chân đã mỏi đến không còn chút sức lực nào nữa, về sau bàn chân sưng phồng cả lên, không thể nào đi tiếp được nữa.

Ngay lúc giữa trưa, trời lại nắng gắt, tôi đành phải ngồi nghỉ bên đường một lúc.

Nước uống mang theo trên người gần như sắp uống hết cả rồi, mà tôi cũng không biết phía sau còn bao nhiêu lộ trình phải đi nữa.

Cởi giày, bóp cho mụn nước dưới chân chảy ra, lúc đó đau đến nỗi tôi khóc bật thành tiếng, thật sự muốn gọi điện bảo Thiên Trì đến rước tôi về nhà, nhưng lại thôi tôi phải có chịu đựng. Tôi lấy tay tóm lấy một nắm hoa cỏ lau ở ven đường lót vào dưới chân, cảm thấy bàn chân thoải mái hơn nhiều.

Nghĩ đến ba mẹ của Thiên Trì, bây giờ vẫn còn làm việc vất vả ở nhà, bàn chân bỗng nhiên tràn trề sức lực, đứng thẳng dậy mà tiếp tục đi tiếp về phía trước. Khi trưởng thôn dẫn tôi đến trước cửa nhà của Thiên Trì, một vùng trời kia, ráng chiều đỏ rực đang chiếu lên cây táo lâu năm trước cửa nhà họ.

Dưới cây táo, ông chú của Thiên Trì, không phải, ba của Thiên Trì đang ngồi ở đó, nhìn ông còn già hơn nhiều so với lúc đám cưới. Tay đang bóc những hạt bắp, cây gậy lặng lẽ dựa vào cái chân tàn tật kia của ông.

Mẹ thì quỳ ở dưới đất chuẩn bị thu dọn số bắp đã phơi xong, bàn tay bà đang gom những hạt bắp lại thành đống.

Tựa một bức tranh, mà trong bức tranh ấy chính là người cha người mẹ hoàn mỹ nhất trên đời này

Tôi từng bước từng bước đi về phía họ, ba vừa nhìn thấy tôi, quả bắp ông đang cầm trên tay liền rơi xuống đất, miệng há thật to, giật mình hỏi: “Con, sao con lại đến đây?”

Mẹ ở bên cạnh hỏi dò: “Ba nó à, ai đến vậy?”

“ Vợ…vợ của Thiên Trì”.

“Hả. Ở đâu?”, mẹ hoảng hốt dùng tay sờ soạng chung quanh để tìm về phía tôi.

Tôi khom lưng đặt hành lí xuống đất, sau đó dùng tay nắm chặt tay bà, quỳ mọp xuống đất, nghẹn ngào nói với ba mẹ rằng: “Ba! Mẹ! Con đến đón ba mẹ về nhà đây!”

Ba ho vài tiếng, nước mắt chảy dài khắp gương mặt chi chít nếp nhăn.

“Tôi đã nói rồi mà, thằng con của chúng ta không hề nuôi vô ích!”

Còn mẹ thì ôm chầm lấy tôi, từng hàng từng hàng nước mắt từ trong hốc mắt của bà chảy xuống cổ tôi.

Khi tôi dẫn ba mẹ đi, mọi người trong làng đều đốt pháo hoan hô.

Tôi một lần nữa lại thấy tự hào vì ba mẹ.

Khi Thiên Trì mở cửa ra, nhìn thấy ba và mẹ đứng ở bên trái bên phải tôi, không khỏi lấy làm kinh ngạc, người anh ngây như khúc gỗ, không nói một lời nào.

Tôi nói: “Thiên Trì, em chính là người đã đọc câu chuyện của anh đó, em đã đón ba mẹ chúng ta về rồi này. Ba mẹ hoàn mỹ như thế, sao anh lại nỡ để cho họ ở trong vùng núi xa xôi hẻo lánh được chứ?”

Thiên Trì khóc không thành tiếng, ôm chặt lấy tôi, hai hàng nước mắt lăn dài xuống cổ tôi giống như mẹ anh vậy.

Ba và mẹ, hai từ ngữ thần thánh, thiêng liêng bao quát hết thảy tình yêu trên thế gian này, thật đáng để cho chúng ta dùng cả đời để gọi.

Phụ nữ và gia đình

1/5 - (1 bình chọn)
Advertisement
Nhấn vào đây để bình luận

You must be logged in to post a comment Login

Leave a Reply

Cộng đồng

Vinschool – Báo Quảng Trị: Hỗ trợ các trường học và học sinh khó khăn

Đã đăng

 ngày

Bởi

Hôm nay 16/4/2021, Hệ thống giáo dục Vinschool và Báo Quảng Trị phối hợp tổ chức chương trình hỗ trợ vật phẩm cho các trường học và trao quà cho học sinh gặp hoàn cảnh khó khăn tại TP. Đông Hà và các huyện: Gio Linh, Cam Lộ, Đakrông bị ảnh hưởng do lũ lụt năm 2020.

Chủ tịch UBMTTQVN tỉnh Đào Mạnh Hùng tiếp nhận bảng tượng trưng hỗ trợ vật phẩm cho các trường học từ đại diện Hệ thống giáo dục Vinschool – Ảnh: M.Đ
Lãnh đạo Báo Quảng Trị và đại diện Hệ thống giáo dục Vinschool trao quà cho học sinh Trường Tiểu học Hòa Bình – Ảnh: M.Đ
Đại diện Hệ thống giáo dục Vinschool trao quà cho học sinh trên địa bàn xã Cam Tuyền – Ảnh: MĐ
Phó Tổng Biên tập Báo Quảng Trị Nguyễn Tý trao quà cho học sinh gặp hoàn cảnh khó khăn Trường TH&THCS Gio Mai – Ảnh: M.Đ
Lãnh đạo Báo Quảng Trị và đại diện Hệ thống giáo dục Vinschool trao quà cho học sinh Trường TH&THCS Gio Mai – Ảnh: MĐ

Phó Hiệu trưởng Trường Trung học Vinschool Times City Nguyễn Hồng Nhung cho biết, Vinschool là hệ thống giáo dục không lợi nhuận, liên cấp từ bậc mầm non đến Trung học phổ thông do Tập đoàn Vingroup đầu tư phát triển. Vinschool hiện có 35 cơ sở uy tín trên toàn quốc tập trung tại TP. Hà Nội, TP.Hồ Chí Minh, TP.Hải Phòng với hơn 30.000 học sinh. Vinschool đã khẳng định được vị thế tiên phong, dẫn đầu về đổi mới chương trình, triết lý giáo dục trong hệ thống các trường phổ thông tại Việt Nam.

Bên cạnh đó, Vinschool còn tổ chức nhiều chương trình, hoạt động từ thiện, an sinh xã hội đạt kết quả cao. Điển hình là tổ chức chương trình trao tặng quà cho các trường học và học sinh ở 4 tỉnh miền Trung là Hà Tĩnh, Quảng Bình, Thừa Thiên- Huế và Quảng Trị bị ảnh hưởng do lũ lụt vào tháng 10/2020.

Tại Quảng Trị, ngày 16/4/2021, đại diện Hệ thống giáo dục Vinschool phối hợp với Báo Quảng Trị trao 228 suất tiền mặt, trị giá 500.000 đồng/1 suất cho các em học sinh gặp hoàn cảnh khó khăn bị ảnh hưởng do lũ lụt; trao 20 máy tính bàn, 12 quạt treo tường, 18 tivi, bàn ghế… cho Trường Tiểu học Hòa Bình (TP. Đông Hà), Trường TH&THCS Gio Quang, Trường TH&THCS Gio Mai (huyện Gio Linh), Trường TH&THCS Cam Tuyền, Trường Tiểu học Cam Tuyền (huyện Cam Lộ), Trường Phổ thông Dân tộc bán trú TH&THCS A Vao (huyện Đakrông), với tổng trị giá hơn 671 triệu đồng, do phụ huynh, học sinh và cán bộ giáo viên, nhân viên Hệ thống giáo dục Vinschool hỗ trợ.

Đây là những phần quà mà Hệ thống giáo dục Vinschool chia sẻ khó khăn với các trường và các học sinh bị thiệt hại do lũ lụt trong năm 2020; mong rằng những suất quà thiết thực, ý nghĩa này sẽ giúp cho các trường học và giáo viên, học sinh khắc phục khó khăn, có nhiều thuận lợi trong việc dạy và học được tốt hơn, góp phần vào nâng cao chất lượng giáo dục của các trường học.

Cũng trong dịp này, đại diện cho ban phụ huynh, giáo viên và học sinh lớp 4 B1 Trường Tiểu học Vinshool The Harmony, chị Nguyễn Thị Hương Giang đã trao hỗ trợ 60 suất tiền mặt, mỗi suất trị giá 500.000 đồng cho 60 học sinh gặp hoàn cảnh khó khăn của Trường TH&THCS Cam Tuyền, Trường Tiểu học Cam Tuyền với tổng trị giá 30 triệu đồng do phụ huynh, giáo viên và học sinh lớp 4 B1 Trường Tiểu học Vinshool The Harmony hỗ trợ.

Những suất quà hỗ trợ cho các trường học và các em học sinh gặp hoàn cảnh khó khăn của Hệ thống giáo dục Vinschool và Báo Quảng Trị đã tăng cường thêm nguồn lực cơ sở vật chất đảm bảo chất lượng cho việc dạy và học cũng như giúp cho các em học sinh có điều kiện mua sắm áo quần, sách vở, dụng cụ học tập… để học tập tốt hơn.

Hiệu trưởng Trường TH&THCS Cam Tuyền Trần Hữu Khương vui vẻ nói: “Tôi trân trọng cảm ơn Hệ thống giáo dục Vinschool và Báo Quảng Trị cùng các nhà hảo tâm về nghĩa cử cao đẹp này. Những nghĩa cử cao đẹp này sẽ tác động tích cực đến công tác giáo dục và đào tạo của nhà trường, đem đến niềm tin, tiếp thêm sức mạnh, ý chí cho các em học sinh vượt khó vươn lên trong học tập, đạt kết quả cao. Chúng tôi cam kết sử dụng hiệu quả cơ sở vật chất đã vinh dự được nhận đúng với mục đích hỗ trợ, đạt hiệu quả cao và luôn động viên các em cố gắng vươn lên trong học tập, rèn luyện”.

Em Hoàng Nhật Tân, học sinh lớp 9 A, Trường TH&THCS Cam Tuyền xúc động cho biết: “Em cảm ơn các bác, các cô đã trao tặng cho em phần quà thiết thực và ý nghĩa này. Em sẽ sử dụng để mua áo quần, sách vở, dụng cụ học tập. Em hứa sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để đạt kết quả cao trong học tập”.

Chủ tịch UBMTTQVN tỉnh Đào Mạnh Hùng ghi nhận và đánh giá cao việc làm thiết thực và ý nghĩa của Hệ thống giáo dục Vinschool và Báo Quảng Trị đối với các trường học và học sinh gặp hoàn cảnh khó khăn trên địa bàn tỉnh Quảng Trị. Qua đó, góp phần giúp cho các trường khắc phục khó khăn, tổ chức hoạt động dạy học đạt kết quả cao; kịp thời động viên, hỗ trợ cho học sinh gặp hoàn cảnh khó khăn do lũ lụt có điều kiện thuận lợi, vươn lên trong cuộc sống và học tập tốt hơn. Mong rằng trong thời gian tới, Hệ thống giáo dục Vinschool tiếp tục phối hợp với Báo Quảng Trị tổ chức nhiều chương trình, hoạt động thiết thực, hiệu quả vì cộng đồng, nhất là đối với sự nghiệp giáo dục và đào tạo tỉnh Quảng Trị, hướng tới các trường học và học sinh ở những vùng khó khăn, vùng sâu, vùng xa có thêm nhiều cơ hội tốt hơn trong dạy và học.

Với những việc làm thiết thực, ý nghĩa đối với các trường học và học sinh gặp hoàn cảnh khó khăn bị ảnh hưởng do lũ lụt, Chủ tịch UBMTTQVN tỉnh Đào Mạnh Hùng trao tặng Bảng Ghi nhận Tấm lòng vàng cho Hệ thống giáo dục Vinschool.

Minh Đức-Báo Quảng Trị

Rate this post
Đọc tiếp

Đời sống

Phụ nữ ngày càng ít ‘chịu đựng hôn nhân’

Đã đăng

 ngày

Bởi

Chiều cuối năm, đến thăm con gái đang ở với nhà nội, mẹ chồng cũ của Ngọc nhìn cô, thở dài bảo: “Nếu ngày đó con kiên nhẫn, nghe lời mẹ thì…”.

Đây không phải là lần đầu Ngọc được nghe lời này từ mẹ, nhưng khi kết hôn lần thứ hai, cô mới thấu. “Tôi từng tự hào vì có mối tình đầu 9 năm đẹp đẽ và cưới. Giờ tôi biết những thứ đó không phải là bảo hiểm cho một cuộc hôn nhân lâu bền”, Bảo Ngọc, 33 tuổi, giáo viên cấp hai ở Lào Cai, chia sẻ.

Ngày đó những mâu thuẫn từ khác biệt trong sinh hoạt khiến cô và chồng cũ thường xuyên cãi vã. Đôi khi giận nhau vài ngày chỉ vì nấu ăn không vừa ý hay chồng thường xuyên xem phim muộn khiến vợ không ngủ được. “Xích mích diễn ra thường xuyên từ những thứ nhỏ li ti. Và cứ mỗi khi tôi muốn trò chuyện giải quyết thì bạn ấy hoặc từ chối, hoặc nghe cho có”, cô chia sẻ. Dần dần cô không muốn ngồi lại cùng nhau giải quyết nữa.

Mẹ chồng bắt hai con dọn về ở cùng. Bà suốt ngày bảo con dâu “chồng giận thì vợ bớt lời”, mặt khác khuyên nhủ con trai dành thời gian cho vợ. Đôi trẻ “hòa bình lập lại” được một thời gian, tới khi có con, những mâu thuẫn càng bị đẩy lên cao. Cả Ngọc và chồng đều thích chăm con, nhưng cách chăm của hai người “như nước với lửa”. Cô đi làm sớm nên muốn dùng thêm sữa ngoài, chồng thì muốn con chỉ dùng sữa mẹ. Mỗi lúc con quấy khóc, cô kéo chồng cùng dỗ nhưng lại khiến cãi nhau to. Một lần tức quá Ngọc ôm con bỏ về nhà ngoại. Trong khi mâu thuẫn vợ chồng chưa được giải quyết thì Ngọc phát hiện chồng có tình yêu bên ngoài. Đây không phải là lần đầu như thế nên cô quyết định dừng lại.

Giờ nhìn lại cô thấy nguyên nhân khiến hôn nhân đầu tan vỡ là do “cái tôi” của cả hai quá lớn. Khi vấp phải những trục trặc thì thất vọng. “Thay vì tìm cách giải quyết thì tôi lại cư xử theo kiểu đòi hỏi: ‘Anh trả cho tôi cuộc sống mà tôi ao ước đi’. Tôi cũng chỉ toàn nhìn vào điểm xấu của chồng cũ, còn những điều bạn ấy làm được thì không bận tâm tới. Còn bạn ấy thay vì giải quyết để hai vợ chồng hiểu nhau, lại tìm đến sự sẻ chia từ bên ngoài”, cô giãi bày.

Mâu thuẫn lặt vặt bào mòn sự kiên nhẫn của mỗi người, phóng đại nỗi thất vọng đằng sau sự không hài lòng, và khiến cho hôn nhân dần trở nên không còn tốt đẹp. Ảnh: Focusonthefamily.
Mâu thuẫn vặt bào mòn sự kiên nhẫn của mỗi người, phóng đại nỗi thất vọng đằng sau sự không hài lòng về nhau và khiến cho hôn nhân dần trở nên không còn tốt đẹp. Ảnh minh họa: Focusonthefamily.

Khảo sát hộ gia đình của Tổng cục Thống kê cho thấy tỷ lệ ly hôn tăng từ 1,4% năm 2009 lên 2,1% năm 2019. Theo báo cáo của tòa án, trung bình hàng năm Việt Nam có 600.000 vụ ly hôn, trong đó 70% vụ do phụ nữ đệ đơn.

Luật sư Kim Tuyến, đoàn luật sư thành phố Hà Nội, cho biết năm 2020 văn phòng của chị giải quyết vài trăm án ly hôn mà nguyên nhân nhiều nhất là do những mâu thuẫn nhỏ tích tụ, kế đến là ngoại tình, bạo lực gia đình và các lý do về kinh tế…

Gần đây luật sư Tuyến giải quyết cho một đôi trẻ ở Hoài Đức (Hà Nội) mới cưới nhau một tháng người vợ đã đệ đơn, dù đang mang bầu. Họ ra tòa cũng chỉ vì những khác biệt: chồng quen ăn nước tương, trong khi vợ chỉ thích nước mắm cốt. Anh chồng ngày nào cũng đòi hỏi mâm cơm phải có thịt lợn, cơm cá là bỏ bữa không ăn. Người vợ cũng không quen được kiểu chồng chỉ hơi đau đầu mà cha mẹ đã quýnh lên, ông nấu nước xông, bà lo đánh cảm. Từ những bất đồng nhỏ này họ gây gổ nhau hàng ngày.

Theo nữ luật sư, xã hội càng phát triển, phụ nữ càng độc lập, tự tin, đồng nghĩa họ ít chịu đựng hơn xưa, là một nguyên nhân khiến tỷ lệ ly hôn tăng. “Đôi khi mâu thuẫn từ những thứ rất nhỏ nhưng quyết tâm ly hôn lại rất cao”, luật sư Tuyến nói.

Chuyên gia tâm lý Trần Kim Thành, tác giả của những cuốn sách về hôn nhân, có chung quan điểm này. Thời xưa, người phụ nữ trông cậy vào sự che chở từ cha mẹ, con và gia tộc, đặc biệt từ người chồng. Thời nay, phụ nữ hoàn toàn có thể sống độc lập, có công việc, vị thế và được pháp luật, xã hội bảo vệ. Nhiều người còn có thể tạo dựng kinh tế tốt hơn đàn ông nên có thể tự lo cho con cái khi ly hôn. Bên cạnh đó, họ có nhiều lực lượng xã hội hỗ trợ trong việc chăm sóc, nuôi dạy con cái và cuộc sống hàng ngày.

“Phụ nữ ngày càng ít phụ thuộc vào hôn nhân. Đồng thời họ có nhiều yêu cầu cao hơn với người bạn đời”, nhà tâm lý nói. Đó không chỉ là người chồng cùng vợ lo kinh tế, san sẻ việc nhà, không có các thói hư tật xấu như bạo lực, lăng nhăng, rượu chè, cờ bạc, mà còn phải là một người chồng yêu thương và gắn kết tâm hồn với vợ.

Bà Thành nhớ mãi trường hợp từng tư vấn cho một cặp vợ chồng ở Hà Nội, người chồng kiếm tiền giỏi và không có thói xấu nhưng người vợ một mực muốn ly hôn. Nhiều người không hiểu chị và ngay chính chồng cũng không hiểu chị. Chị vốn xuất thân giàu có nên không cần tiền của chồng, thứ chị cần là người bạn đời năm xưa vui vẻ ăn bữa tối, hạnh phúc ngồi bên quán cà phê vỉa hè và chia sẻ những giá trị chung. Người chồng hiện tại thì lại xem thành công sự nghiệp mới xứng đáng với vợ. Dù sau cuộc tư vấn họ cho nhau cơ hội, cuối cùng người vợ vẫn rời khỏi cuộc hôn nhân.

Các giá trị nền tảng đạo đức gia đình bị giảm sút cũng là nguyên nhân khiến tỷ lệ ly hôn tăng. Ý nghĩa gia đình gắn kết làm một, vợ chồng cùng nhau hy sinh “cái tôi” để hướng tới “cái chung” không còn được coi trọng với những người trẻ hiện đại. Không phủ nhận một nguyên nhân nữa là các cặp vợ chồng trẻ thiếu các kỹ năng cần thiết cho đời sống gia đình, ví như cách xử lý xung đột, cách điều hòa mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu. Vì vậy, họ thường xuyên vấp phải xung đột và gây tổn thương cho nhau bằng những cách ứng xử không phù hợp.

Nguyễn Hoa, một kế toán ở Hà Nội là người chủ động bước chân ra khỏi hôn nhân nhưng giờ lại hối tiếc. Cô và chồng cũ yêu nhau 10 năm mới cưới, nhưng cưới nhau được một ngày đã to tiếng.

Trong bữa cơm sau ngày cưới mẹ chồng bảo: “Thằng Hòa (chồng Hoa) tính tình hiền lành, một mực đòi cưới con. Giờ con làm dâu nhà này rồi thì phải chăm lo cho gia đình, đừng có mải vui bạn vui bè như trước”. Hoa như “chết điếng” khi biết gia đình chồng từng phản đối mình. Tự ái dâng lên, cô bật lại thanh minh cho mình. “Điều khiến tôi không chấp nhận nổi là khi đó chồng đứng về phía bố mẹ. Anh bảo: ‘Em nghe thấy mẹ nói chưa'”, Hoa kể.

Mấy ngày liền đôi vợ chồng son “chiến tranh lạnh”. Khi mâu thuẫn này được giải quyết thì những mâu thuẫn sau lại xuất hiện. Lúc con được 2 tháng tuổi, Hoa phát hiện chồng có “em gái mưa”. Dù biết họ “chưa có gì”, cô quyết định rũ bỏ tất cả chỉ sau một năm kết hôn.

Giờ con Hoa đã 6 tuổi và không có một chút liên hệ nào với nhà nội. Cô trầm tính hơn và hiểu ngày đó mình còn quá trẻ để làm vợ, làm dâu. “Đổ vỡ là tại tôi ương thôi. Nếu ở hiện tại có lẽ kết cục đã không như vậy”, cô chia sẻ.

Sau 5 năm ly hôn, Ngọc đi bước nữa. Rút kinh nghiệm từ “tập một”, cô và chồng mới luôn giải quyết mâu thuẫn một cách ôn hòa, tôn trọng nhau, đặt vào địa vị của người còn lại. “Tôi và chồng hiện tại lấy nhau hơn 2 năm, cũng có những lúc mâu thuẫn lớn hơn so với lần trước nhưng đều giải quyết ổn thỏa”, cô chia sẻ.

Phan Dương – Vnexpress

Rate this post
Đọc tiếp

Đời sống

Vườn rau sân thượng nhiều loại ‘kỳ hoa dị thảo’

Đã đăng

 ngày

Bởi

Vườn rau của chị Tươi ở Tân Uyên là hệ thống 160 khay thông minh, hơn 50 chậu to, chậu nhỏ, giỏ treo… trồng các loại rau có hình dáng lạ, đẹp như những bông hoa.
Hơn một năm nay, gia đình chín người của chị Trần Thị Tươi không phải đi chợ mua rau, nhờ mảnh vườn tận dụng khoảng không ở tầng trệt và sân thượng tầng 2, tổng diện tích khoảng 100 m2.
Ngày Tết chị Tươi đem các chậu rau có màu sắc sặc sỡ và hình dáng như bông hoa trưng trước nhà, khiến khách đến chơi thích thú.
Điều đặc biệt, chị trồng những loại rau quả không chỉ ăn ngon, nhiều dinh dưỡng, còn bắt mắt. Đó là các giống mới như cải kale, bắp cải tím, cải hoa hồng và nhiều các loại xà lách…
Đây là loại xà lách romaine tím và bắp cải hoa hồng (còn gọi là bắp cải sa mạc). Loại xà lách tím này giòn, ngọt, ít hăng, là nguyên liệu cho đĩa salad mà chị Tươi rất thích.
Những cây cải hoa hồng xòe tán rộng đẹp mắt. Chỉ cần một đến hai cây là đủ một bữa ăn. Mỗi lúc lên vườn, mẹ và các cháu của chị Tươi cứ xuýt xoa “chậu rau này như suối hoa”.
Chị Tươi dành một phần diện tích để trồng các loại rau má, rau thơm. Xưa kia khi còn ở quê Nam Định, chị hay đi dọc các bờ ruộng hái rau má về ăn. Ngày đó ăn rau má chỉ vì đói nhưng tới khi theo gia đình vào Nam, rau này lại trở thành món ưa thích của cả nhà. “Vườn của tôi có ba loại rau má xen lẫn nhiều loại rau thơm khác. Nhờ có đĩa rau sống trong bữa ăn hàng ngày mà nguôi ngoai nỗi nhớ quê hương”, chị chia sẻ.

Trong hình là rau má thạch bích và bạc hà rủ.
Mỗi ngày chị dành 3-4 tiếng làm vườn… Khâu làm đất trước khi gieo trồng quyết định độ thành công. Chị dùng đất thịt kết hợp với tro trấu, xơ dừa, phân gà và phân bò ủ hoai mục sau đó rắc trichoderma để phòng trừ các loại nấm và rệp. Ngoài ra chị cũng bón thêm vỏ mè (vừng), đậu phộng, đậu nành.

“Trước đây chưa làm vườn, thời gian rảnh của tôi đều dành để xem phim, lướt mạng. Từ lúc trồng rau thấy vui vẻ, lành mạnh hơn hẳn”, chị Tươi, làm nghề kế toán, chia sẻ.
Thích trồng trọt nhưng chị Tươi vô cùng sợ sâu. Nhiều lần đang làm vườn đụng phải sâu róm, chị “ba chân bốn cẳng” bỏ chạy. Mẹ và chị gái phải lên dọn hộ. Vì sợ sâu róm mà chị đã không dám trồng lạc tiên và rau lang trong vườn nữa.
Sống quây quần bên cạnh bố mẹ, gia đình chị gái và em trai nhưng người phụ nữ này vẫn trồng rau đủ cho cả nhà 9 người ăn. Hơn một năm qua, đại gia đình chủ động hoàn toàn được rau xanh, mùa nào rau ấy.
Đợt Tết vừa qua, bác của chị Tươi tới thăm nhà và được tặng mấy chậu cải kale. Đến lúc về bác chị nhắn: “Rau đẹp quá không dám ăn. Bác để trưng trước nhà”.

Từ câu nói của bác, chị Tươi bỗng nhận thấy vườn rau của mình như những bông hoa đang độ rực rỡ nhất. Chị đem một số chậu bày trước nhà. “Không ngờ được là khách đến chơi ai cũng bảo ‘trồng rau hay trồng kiểng (cảnh) mà đẹp vậy”, chị Tươi kể.
Từ khi trồng rau chị Tươi tham gia vào nhóm trồng rau sạch trên mạng. Mọi người hay giao lưu, chia sẻ cho nhau kinh nghiệm, hạt giống, thậm chí “đua nhau” trồng vườn rau thích mắt. Trước khi có Covid-19, nhóm hay tổ chức những buổi offline định kỳ.

Mỗi lúc vậy chị Tươi háo hức tham gia. Từ trước nửa tháng, chị ươm cả trăm chậu cây con mang đến buổi gặp mặt tặng. “Ai tham gia buổi gặp mặt trở về cũng vui vẻ và tay xách nách mang”, chị chia sẻ thêm.

Phan Dương
Ảnh: Nhân vật cung cấp – Vnexpress

Rate this post
Đọc tiếp
Advertisement
Điện ảnhcách đây 2 tuần

CẢ SHOWBIZ VIỆT ĐỔ DỒN VỀ THẢM ĐỎ LỄ RA MẮT  BỘ PHIM “ĐÓA HOA MONG MANH”

Âm nhạccách đây 3 tuần

GIÁM ĐỐC ÂM NHẠC PHIM “ĐÓA HOA MONG MANH”: CÁC CA KHÚC CÓ GIÁ TRỊ VÀ XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC

Điện ảnhcách đây 4 tuần

ĐẠO DIỄN MAI THU HUYỀN BẬT MÍ NHỮNG ĐIỀU ĐẶC BIỆT TRƯỚC KHI “ĐÓA HOA MONG MANH” CÔNG CHIẾU TẠI MỸ

Điện ảnhcách đây 1 tháng

NHÀ SẢN XUẤT “ĐÓA HOA MONG MANH” JACQUELINE THU THẢO HÃNH DIỆN VÌ ĐƯỢC CÁC LIÊN HOAN PHIM QUỐC TẾ  ĐÓN NHẬN

Giải trícách đây 1 năm

Đại sứ Saffron-Collagen extra white Amy Lê Anh tham dự chương trình cập nhật kiến thức Y Khoa tại Cần Thơ

Giải trícách đây 1 năm

Diễn viên Mai Thu Huyền tổ chức cuộc thi tìm kiếm “Streamer Siêu đẳng” với giải thưởng “khủng”

Âm nhạccách đây 1 năm

Madam Bạch Phượng-Ceo Phượng Amina Entertainment gửi lời tri ân đến khán giả và các nhà tài trợ “Dạ Vũ Mùa Thu”

Âm nhạccách đây 1 năm

Ca sĩ Amy Lê Anh – Giám đốc CIECA tận hưởng những ngày nghỉ ngơi trên đất Pháp

Tin tứccách đây 2 năm

Tài chính COMB của ngân hàng Phương Đông OCB là công ty tài chính bỉ ổi chuyên khủng bố khách hàng vay dù chưa đến hạn thanh tóan, mọi người cần tránh

Công nghệcách đây 2 năm

Khắc phục lỗi windows 10 mkdir permission denied

Facebook

Advertisement

Tin Nổi bật

    Paste your advertisement code here.