– Từng được đại gia bao bọc với cuộc sống trong nhung lụa, ở biệt thự tiền tỷ và đồ hiệu đắp đầy người, tại sao chị lại chọn con đường vất vả là kinh doanh ẩm thực?
– Cuộc sống xa hoa là chuyện của quá khứ rồi. Khi mới từ quê lên Sài Gòn, tôi cảm thấy rất yếu đuối, không có bản lĩnh nên cần dựa dẫm vào sự chăm sóc, yêu thương của bạn trai. Anh ấy định hướng và lo cho tôi mọi thứ. Tuy nhiên, khi va chạm với cuộc đời nhiều hơn và có được chỗ đứng nhất định trong công việc diễn viên, tôi cảm thấy mình trưởng thành, mạnh mẽ hơn, thay đổi suy nghĩ và muốn tự kiểm soát cuộc sống của bản thân.
Chính vì vậy, sau khi chia tay bạn trai, tôi không đặt ra mục tiêu tìm một người khác lo cho mình mà phải làm một cái gì đó để chủ động hơn trong cuộc sống. Tôi bắt đầu từ những thứ rất nhỏ, ví dụ như kinh doanh quán mỳ đến bán tào phớ. Nhiều người có thể tức cười khi thấy một diễn viên bán tào phớ lề đường nhưng với tôi, đó cách khởi nghiệp mà mình đặt rất nhiều tâm huyết. Tôi chỉ có thể trả lời câu hỏi “Liệu mình có thể tự kiểm soát cuộc đời hay không?” khi kinh doanh thành công. Vì vậy, tôi bây giờ nghiêm túc với việc khởi nghiệp kinh doanh chẳng khác gì những ngày bắt đầu làm diễn viên.
– Chị nghĩ thế nào khi bán tào phớ lề đường?
– Tôi không coi thường việc bán một ly tào phớ lề đường giá 12 nghìn đồng. Vì Covid-19 diễn biến phức tạp, tôi chưa thể mở một cửa hàng như kế hoạch nên mới đặt xe tào phớ trước quán mỳ của mình. Đó là cách giúp tôi tăng doanh thu trong hoàn cảnh khó khăn vì dịch bệnh đồng thời thử nghiệm món mới, khảo sát sở thích thực khách. Nếu không bắt đầu từ đó, tôi sẽ chẳng biết được mình có thể thành công hay không khi mở cửa hàng thực sự.
Việc tôi ở nhà bao nhiêu tỷ đồng, quần áo hiệu gì không liên quan gì đến việc kiếm tiền lẻ từ những ly tào phớ hay tô mỳ. Đó là những chuyện hoàn toàn khác nhau. Tôi không quan tâm mình từng sống xa hoa như thế nào hay là diễn viên nổi tiếng thì phải thế này thế kia, mà chỉ nghĩ rằng mình đang khởi nghiệp thì phải tập trung vào những công việc mà một người khởi nghiệp cần làm. Mới bán tào phớ lề đường được hai tháng nhưng tôi thấy rất thú vị.
Cuộc sống của tôi bây giờ thú vị hơn ngày xưa rất nhiều. Tôi tận hưởng tất cả những vất vả, khó khăn đến với mình và cảm thấy vui vì được tự do trong suy nghĩ và tự kiểm soát được cuộc sống của bản thân.
– Chị quyết định phải tự lập từ bao giờ?
– Đó là hai năm trước, khi chia tay người bạn trai cũ và trải qua biến cố mất cha. Tôi lúc đó như bị mất cân bằng, không biết phải làm gì. Đến khi ổn định lại, tôi mới nhận ra mình phải bắt đầu lại, đi một con đường khác và chấp nhận làm việc vất vả miễn là kiếm được tiền.
– Nếu bây giờ có một người đàn ông sẵn sàng bao bọc mình và luôn nói rằng “Em hãy ở nhà cho anh nuôi”, chị sẽ ứng xử thế nào?
– Vẫn có nhiều người bảo tôi như thế mà (cười). Tôi đang độc thân và có rất nhiều người theo đuổi. Họ đưa ra nhiều đề nghị khác nhau nhưng đều muốn tôi không quá vất vả như bây giờ. Tuy nhiên, với những người nhận xét công việc của tôi quá nhỏ bé và không đáng để làm, tôi sẽ không cho họ cơ hội theo đuổi mình. Tôi cho rằng họ không tôn trọng mình và đó không thực sự là tình yêu.
Điều tôi muốn bây giờ là một tình yêu thực sự, một người có thể chia sẻ suy nghĩ với mình và trở thành gia đình của nhau chứ không phải cuộc sống xa hoa. Tiền mình kiếm được bao nhiêu thì xài bấy nhiêu. Xa hoa nào tôi cũng trải qua rồi, chán lắm, không có gì thú vị lắm đâu (cười).
– Chị hiện tìm kiếm một người đàn ông như thế nào?
– Tôi tìm kiếm một người hiểu mình, có thể chia sẻ với mình mọi điều trong cuộc sống. Sau khi mất bố, tôi chỉ mong tìm được một người thân thật sự chứ không phải một người mang đến cho mình vật chất hay những cảm xúc nhiều thăng trầm phức tạp. Tôi giờ cần người có thể khiến mình tin tưởng, mang đến cảm giác an toàn có thể ở bên cạnh, cùng nhau vượt qua bất kỳ chuyện gì trong cuộc sống.
– Chị nghĩ sao khi vừa khai trương nhà hàng được mấy tháng đã phải đóng cửa vì Covid-19?
– Nhà hàng của tôi khá nhỏ nhưng tôi rất nghiêm túc với nó. Tôi coi kinh doanh ẩm thực là ưu tiên lớn nhất của mình lúc này vì muốn dựa vào đó mà xây dựng cuộc sống ổn định lâu dài. Trước khi chính thức bước vào con đường này, tôi đã chuẩn bị kinh tế từ rất lâu rồi. Vừa khai trương được vài tháng đã phải đóng cửa vì Covid-19, tôi không thể tránh khỏi những khó khăn nhưng vẫn có thể cầm cự được vì còn tiền tiết kiệm, dự phòng cho điều bất trắc. Tôi luôn cố gắng lạc quan và nói về mọi thứ một cách tích cực để truyền năng lượng tích cực đến các fan, nhân viên và những người xung quanh trong lúc khó khăn.
– Nếu tình hình kinh doanh đình trệ tiếp tục kéo dài, chị tính sao?
– Việc kinh doanh mới đình trệ khoảng 2-3 tuần nên tôi có thể nghĩ tích cực như vậy, nhưng nếu cứ kéo dài 2-3 tháng thì tôi cũng không dám chắc mọi chuyện sẽ đi đến đâu (cười).
Vì vẫn kiểm soát được tình hình nên dù doanh thu giảm, tôi cũng không đuổi việc hay cắt lương nhân viên lúc này. Tôi hiểu rằng lương của các bạn chẳng được bao nhiêu nhưng nếu cắt hoặc giảm, mình sẽ làm ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của mọi người. Vì vậy, tôi luôn tâm niệm mình sẽ cố được đến đâu hay đến đó. Bù lại, tôi tin rằng mình sẽ nhận được tình cảm, tinh thần đoàn kết để làm việc tích cực hơn từ nhân viên.
Chi Anh – Ngoisao.net