– Lần đầu làm việc với bạn diễn là động vật, ông gặp khó khăn gì?
– Tôi dành một tháng làm thân với chú chó, cũng như học các khẩu lệnh từ chuyên gia huấn luyện Hà Xuân Hoàng. Nhưng điều đáng lo lắng hơn là ở ngoài hiện trường, chú chó dễ mất tập trung, ảnh hưởng đến diễn xuất của mọi người. Thế là, đạo diễn Trần Vũ Thủy phải dành thời gian cho chú chó làm quen với cả đoàn phim, để khi đứng trước bối cảnh và có đông người, chú ta không bị xáo trộn.
Chú chó là diễn viên chính, có đến 53 phân đoạn, còn vai Lão Hạc chỉ có 49 phân đoạn. Không chỉ riêng tôi khó khăn mà cả đoàn phim gần như phải… theo lịch của Cậu Vàng. Đang diễn nhưng thấy thức ăn hoặc chẳng hiểu lý do gì, cậu vụt chạy mất khiến mọi người phải đi kiếm. Cậu mệt thì cậu không diễn, có ra hiệu lệnh thế nào cũng không nghe. Tôi hiểu khó khăn chung, nên lúc nào cũng gần gũi, thân thiết, chơi với cậu để mọi thứ được trôi chảy hơn. Phải yêu, thương cậu vì cậu là “con” của mình cơ mà.
Chú chó Shiba này rất biết “nịnh” và phân biệt người tốt, kẻ xấu, biết người nào yêu thương cậu. Cậu nhìn trang phục rồi biết những bộ áo nông dân là hiền hòa, chạy theo quấn quýt, còn ngược lại thì theo gầm gừ. Cứ trước giờ quay là phải ôm ấp, vuốt ve chú, thầm thì trò chuyện để chú hợp tác. Có hôm, cậu khỏe, tâm trạng vui vẻ, chỉ cần quay một lần là xong cảnh.
– Ở tuổi 75, ông gặp áp lực gì khi đóng Lão Hạc?
– Để có thể lực tốt, hàng ngày, tôi dậy vào lúc 4 giờ sáng đạp xe, hít đất. Ban đầu tôi giảm từ 63 kg giảm xuống còn 59 kg để kịp lịch quay vào tháng 5/2020. Tuy nhiên, đoàn phim lúc đó chưa tìm được bối cảnh phù hợp, nên dời sang tháng 9. Lúc đó, tôi đã tăng ký, nên phải ép cân lần nữa. Tôi vốn là nghệ sĩ trong quân đội, hoạt động quân ngũ trên 10 năm, từ 1965 – 1975, nên việc giảm cân cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe. Quan trọng là mình giảm cân một cách khoa học, luyện tập hàng ngày tăng sức bền, như vậy mới đảm bảo được cường độ làm việc trên phim trường.
Khi đoàn làm việc ở Tam Cốc – Bích Động, tôi quay liên tục từ 9 giờ sáng cho đến 2 giờ ngày hôm sau. Lúc thì quay với chó, lúc ghi hình với người nhưng sức khỏe ai cũng đảm bảo. May mắn, trong hơn một tháng, ở hiện trường thời tiết luôn đẹp. Nhờ thế, không chỉ riêng tôi mà cả đoàn phim đều khỏe.
– Ông nghĩ sao khi có một số khán giả phản hồi tiêu cực về phim?
– Một tác phẩm nghệ thuật cần phải có nhiều hướng đánh giá. Có khán giả thích đoạn này, có người thích đoạn kia. Tác phẩm hay cỡ nào cũng phải có những hạt sạn. Tôi nghĩ phải chấp nhận lời khen, chê.
Tôi thấy ở Cậu Vàng có nét hay là từ Lão Hạc đến các nhân vật khác đều được xây dựng với góc nhìn nhân văn. Người nông dân như Lão Hạc, người tri thức như Giáo Thứ hay người dưới đáy xã hội như Binh Tư cuối cùng cũng được thay đổi số phận.
Tôi xúc động nhất với hình ảnh nhân vật Cò trở về – hình ảnh rất đẹp, gửi gắm thông điệp về niềm tin tương lai tươi sáng dù cuộc sống thường thử thách con người bằng bất công, khốn khó. Tính thiện lương, nhân văn của Lão Hạc đã thuyết phục được những người bần cùng, thấp cổ bé họng đứng lên phản kháng.
– Cảm xúc của ông khi xem phim?
– Tôi bất ngờ khi xem bản dựng vì đạo diễn tạo ra một phim súc tích về thân phận các nhân vật trong truyện của cố nhà văn Nam Cao. Tôi cũng cảm nhận được tâm huyết và tư duy kịch bản của cố nghệ sĩ Bùi Cường. Anh Bùi Cường có trái tim nghệ thuật thực thụ, cảm thông với tất cả nhân vật trong nguyên tác, từ đó mang đến góc nhìn mới về họ để phù hợp với khán giả hiện đại. Ở Hà Nội không thiếu những diễn viên phù hợp vào vai Lão Hạc nhưng tôi may mắn được đạo diễn mời. Tôi rất hạnh phúc khi được tham gia dự án là tâm nguyện cuối đời của anh Bùi Cường.
Phúc Nguyễn – Vnexpress