Tuần qua, một nhóm những người xa lạ cùng nhau tập hợp lại dưới bầu trời nắng ấm ở Nam California. Họ chơi bóng với lũ trẻ. Họ chạy bộ trên những con đường rợp bóng cây. Họ cùng xem phim vào buổi chiều. Họ cũng được các nhân viên y tế kiểm tra nhiệt độ vài lần một ngày. Và họ không được phép rời khỏi nơi lưu trú.
Cộng đồng cư dân tạm thời này được lập nên ở một căn cứ quân sự tại Riverside, California. Họ đều là những người di tản từ thành phố Vũ Hán, Trung Quốc, tâm điểm của dịch viêm phổi cấp do chủng mới của virus corona (nCoV) gây nên. 195 người, gồm các nhà ngoại giao, trẻ sơ sinh, một cầu thủ bóng bầu dục, một nhà thiết kế cảnh quan, đã rời Vũ Hán khi lệnh phong tỏa thành phố có hiệu lực.
Cả nhóm tới Mỹ hôm 29/1 trên chuyến bay duy nhất được Bộ Ngoại giao cử đến Vũ Hán sơ tán họ khỏi Trung Quốc. Trong thời gian ở căn cứ California chờ ngày giới chức y tế cho phép họ rời đi, một số người nhớ lại những ngày cuối đáng sợ ở Vũ Hán.
“Tôi vô cùng hoang mang”, Matthew McCoy, nhà thiết kế cảnh quan, nhớ lại cảnh tượng các thành viên phi hành đoàn trong trang phục bảo hộ kín mít phục vụ những hành khách bịt kín khẩu trang. “Họ cố tìm cách trấn an chúng tôi, nhưng họ lại để những người che kín từ đầu tới chân đo nhiệt độ cho chúng tôi. Cảm giác như máy bay vận tải của Cơ quan Tình báo Trung ương (CIA) vậy”.
Nhóm người Mỹ được đưa tới căn cứ không quân March ở California không chính thức bị cách ly, theo giới chức Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh Mỹ (CDC). Dù vậy, họ vẫn phải chờ đợi tại căn cứ cho tới khi các thử nghiệm y tế hoàn tất, quá trình có thể mất đến 72 tiếng hoặc nhiều hơn.
Tuy nhiên, CDC cho biết nhà chức trách có quyền áp dụng biện pháp cách ly cá nhân nếu cần thiết. Cuối ngày 29/1, vài giờ sau khi máy bay hạ cánh ở California, một hành khách cố tìm cách rời căn cứ nhưng đã bị chặn lại. Người này hiện bị cách ly với lý do có thể tạo ra mối nguy hiểm cho công chúng vì chưa được đánh giá sức khỏe đầy đủ.
Không có gì ngoài thời gian, các hành khách bắt đầu tìm việc để làm.
“Tôi tập thể dục, xem phim và ăn uống”, cầu thủ bóng bầu dục Jarred Evans, 27 tuổi, đến từ thành phố New York nhưng đã sống ở Vũ Hán hai năm, cho hay. Evans hiện thi đấu tại giải Vô địch Bóng Bầu dục Quốc gia Trung Quốc. Anh đã trải qua rất nhiều cuộc kiểm tra, xét nghiệm. “Tôi chưa bao giờ được đo nhiệt độ nhiều như thế trong đời mình”, Evans chia sẻ.
Từ phòng của mình tại một dãy nhà lưu trú trong căn cứ quân sự, McCoy cho biết ông “cảm thấy may mắn” vì được ở đây. “Tôi cố gắng tự làm mình bận rộn bằng công việc, các bài tập thể dục và lướt mạng xã hội”.
Sau khi dừng chân tại thành phố Anchorage, Alaska, để máy bay nạp nhiên liệu và kiểm tra y tế, các hành khách được chào đón ở California bởi các chuyên gia từ CDC. Họ thực hiện các xét nghiệm y tế và cung cấp tư vấn tâm lý. Hành khách được lấy dịch từ mũi và họng để xét nghiệm, lấy máu để kiểm tra và tiếp tục đo nhiệt độ.
Một số người không thể quên những ngày ảm đạm cuối cùng khi họ còn lưu lại Vũ Hán.
Evans, cựu tiền vệ tại Đại học Cincinnati, chuyển tới Vũ Hán sống và chơi cho đội bóng bầu dục của thành phố. Họ vừa trải qua một mùa giải tuyệt vời. Đội của Evans đã giành chức vô địch quốc gia tại Thượng Hải vào ngày 8/1.
“Tôi yêu văn hóa Trung Quốc”, anh nói. “Tôi phải là gương mặt đại diện cho bóng bầu dục Mỹ ở Trung Quốc”.
Nhưng khi nCoV lan rộng ở Vũ Hán, Evans giam mình trong căn hộ, dự trữ đầy gạo, mỳ, trứng và chất khử trùng. “Tôi làm y hệt những gì mà một người Trung Quốc sẽ làm”, Evans cho biết. “Tôi tự nhốt mình lại, Vũ Hán biến thành một thành phố ma.”
Tại Mỹ, mẹ Evans không ngừng lo lắng cho anh. Khi biết tin về chuyến bay đưa công dân Mỹ rời Vũ Hán, anh nhanh chóng điền vào đơn trên mạng. Không lâu sau, anh nhận được email từ Đại sứ quán Mỹ tại Bắc Kinh. Email có đoạn: “Không gian trên chuyến bay này cực kỳ giới hạn nên chúng tôi trân trọng yêu cầu anh không chia sẻ thông tin về chuyến bay, kể cả trên mạng xã hội”.
Evans biết anh xếp thứ 171 trên chuyến bay với sức chở 200 người. “Tôi cảm thấy vô cùng may mắn vì được chọn”, anh nói.
McCoy vốn sống ở Thượng Hải nhưng đang thiết kế cho một công trình ở Vũ Hán. Chính vì thế, ông bất đắc dĩ bị mắc kẹt. Không khí trong thành phố “tràn ngập sự hoảng loạn”, McCoy nhớ lại.
Là một cựu lính thủy đánh bộ, đã tham gia 13 cuộc thi marathon và có cơ thể thon gọn, McCoy tự tin rằng mình không thể nhiễm virus. Dù vậy, ông biết tính nghiêm trọng của dịch bệnh. Thế nên, ông tin bỏ ra 1.100 USD cho chiếc vé một chiều về Mỹ là xứng đáng.
Khi nhóm người Mỹ rời Vũ Hán, họ được thông báo rằng nhà chức trách sẽ đưa họ tới một địa điểm cô lập trong 72 giờ.
“Việc cách ly này sẽ diễn ra trong tối thiểu 72 tiếng và có thể mở rộng ra 14 ngày”, email McCoy nhận được trước khi lên máy bay ghi rõ.
Theo lời McCoy, hầu hết mọi người không quá bận tâm tới việc bị cách ly. “Ai cũng bằng lòng. Chúng tôi đang cố gắng trở thành những người yêu nước, cố góp chút sức”, ông cho hay.
Sáng 30/1, cả nhóm dùng bữa sáng với món burrito, nước hoa quả và cà phê. Bữa trưa, họ được phục vụ salad taco và thịt gà.
Giới chức y tế liên bang kêu gọi nhóm người ở yên trong căn cứ tới khi nào có kết quả kiểm tra sức khỏe đầy đủ. Giờ đây, việc họ cần làm chỉ là chờ đợi.
“Những người ở đây rất thân thiện”, Evans cho biết. “Ai cũng có tinh thần tốt. Không ai hoảng loạn hay lo sợ”. Dù vậy, không có những cái bắt tay và ôm. Hầu hết mọi người đều đeo khẩu trang.
Vũ Hoàng (Theo New York Times)