“Tôi nắm chặt súng, cúi đầu và cố nghĩ về những thứ hạnh phúc. Và rồi tôi tưởng tượng mình đang hát cho con gái nghe trong đầu”, trung sĩ Ferguson nhớ lại. “Tôi cứ thế chờ đợi. Tôi mong dù có chuyện gì, nó sẽ diễn ra nhanh chóng”.
“Lúc đó tôi đã sẵn sàng tâm thế cho cái chết”, anh nói thêm.
Ferguson cùng các binh sĩ Mỹ và nhà thầu dân sự khác tại căn cứ Ain al-Asad thuộc tỉnh Anbar, phía tây Iraq, vẫn sống sót sau cuộc tập kích tên lửa từ Iran rạng sáng 8/1 nhằm trả thù vụ Mỹ không kích hạ sát tướng Qassem Soleimani.
Cuộc tấn công là đòn đáp trả mạnh mẽ nhất của Iran nhằm vào một căn cứ đồn trú Mỹ trong suốt hàng thập kỷ qua. Các binh sĩ ở đây nói việc lực lượng của họ không hứng chịu bất cứ thương vong nào trong cuộc tập kích giống như một “phép màu”.
Những quân nhân Mỹ hiện diện tại căn cứ al-Asad có nhiệm vụ chống phiến quân Nhà nước Hồi giáo (IS) tự xưng và huấn luyện lực lượng an ninh Iraq. Là một trong những căn cứ quân sự lớn và lâu đời nhất ở Iraq nhưng al-Asad không được bố trí hệ thống phòng không nào có thể đối phó tên lửa đạn đạo, nên mọi người ở đây phải chui xuống hầm trú ẩn ngay sau khi nhận được cảnh báo về vụ tấn công từ nhiều giờ trước.
Gần sân bay trong căn cứ, những mảnh kim loại nằm ngổn ngang dưới chân hai binh sĩ khi họ xem xét miệng hố sâu khoảng hai mét, đường kính gần ba mét, nơi một tên lửa đạn đạo tầm ngắn của Iran lao xuống. Bên cạnh miệng hố là cuốn truyện “Người đẹp và Quái vật” bị cháy sém, một chiếc dép tông, lá bài Uno và một chiếc áo khoác quân đội thò ra từ đống đổ nát.
Khu vực này là nơi dựng nhà ở của các phi công điều khiển máy bay không người lái. Họ cũng đã sơ tán trước cuộc tập kích. Giống như hầu hết những người Mỹ khác ở căn cứ, họ chui vào các hầm trú ẩn hơn hai tiếng trước khi những tên lửa đầu tiên bắn tới.
Việc cuộc tập kích của Iran không gây ra thương vong khiến nhiều người thở phào nhẹ nhõm. Tại căn cứ al-Asad, các binh sĩ đã có thể nghỉ ngơi thoải mái sau nhiều ngày báo động căng thẳng. Với các nước trong khu vực, nó đánh dấu một bước xuống thang căng thẳng giữa Mỹ và Iran sau vụ tướng Soleimani bị giết. Nguy cơ chiến tranh vì thế cũng lùi xa dần.
10 trong 11 quả tên lửa Iran rơi xuống khu vực gần nơi các binh sĩ Mỹ trú đóng tại căn cứ. Quả còn lại rơi vào khu vực không người do Iraq quản lý. Người Mỹ kiểm soát khoảng 1/3 diện tích al-Asad.
Cảnh báo đầu tiên về cuộc tập kích của Iran đến từ những thông tin tình báo bí mật vào tối 7/1. Tới 23h đêm đó, hầu hết binh sĩ Mỹ tại al-Asad đều đã xuống hầm trú ẩn, theo chỉ huy căn cứ.
Chỉ những binh sĩ tại các vị trí quan trọng như tháp canh hay phi công điều khiển máy bay không người lái là vẫn tiếp tục bám trụ ở vị trí thực hiện nhiệm vụ. Họ ở lại để bảo vệ căn cứ trước một cuộc tấn công trên mặt đất mà theo các chỉ huy là có thể diễn ra sau cuộc tập kích tên lửa.
Tuy nhiên, không có cuộc tấn công nào trên mặt đất diễn ra sau khi đợt tấn công bằng tên lửa kết thúc ngay trước 4h sáng. Các binh sĩ bắt đầu rời khỏi hầm trú ẩn lúc bình minh.
Thủ tướng Iraq Adil Abdul Mahdi cho hay Iran đã báo cho ông vào nửa đêm về các cuộc tấn công. Một nhà ngoại giao Arab tiết lộ phía Iraq sau đó đã chuyển những thông tin này đến Mỹ.
Nhưng Mỹ đã nhận được báo cáo về một cuộc tấn công tên lửa tiềm tàng trước cả khi Iraq báo tin, theo trung tá Tim Garland, chỉ huy tại căn cứ al-Asad.
Những tên lửa đầu tiên rơi xuống lúc 1h34, tiếp đó là ba đợt khác, mỗi đợt cách nhau trên 15 phút. Cuộc tấn công diễn ra trong khoảng hơn hai tiếng. Các binh sĩ mô tả họ đã trải qua quãng thời gian sợ hãi và hồi hộp vì không thể làm được gì để chống lại “mưa tên lửa” trút xuống.
“Bạn có thể chống lại những lực lượng dân quân tập kích căn cứ, nhưng không thể đối phó với thứ này”, đại úy Patrick Livingstone, chỉ huy lực lượng an ninh của không quân Mỹ tại al-Asad, nói, đề cập đến những cuộc tấn công bằng rocket trước đây từ các lực lượng vũ trang đối địch. “Hiện tại, căn cứ không được thiết kế để phòng thủ trước tên lửa”.
Những căn hầm các binh sĩ Mỹ trú ẩn có cấu trúc hình kim tự tháp, nằm rải rác khắp căn cứ. Chúng có từ thời tổng thống Saddam Hussein và cũng dùng để chống đỡ các cuộc tấn công tên lửa từ Iran trong cuộc chiến 1980-1988.
Các binh sĩ Mỹ cho hay họ không chắc liệu hầm trú ẩn từ thời Saddam có chống đỡ được tên lửa đạn đạo hay không, nhưng chúng rõ ràng vững chãi hơn các công sự bê tông của Mỹ, vốn chỉ có thể chống đỡ trước rocket và đạn cối. Tên lửa Iran có tầm bắn xa hơn và mang theo lượng chất nổ lớn hơn nhiều, ít nhất nửa tấn mỗi quả.
Trung tá Staci Coleman là một trong những chỉ huy đã đưa các binh sĩ vào hầm trú ẩn. Sau khoảng một tiếng rưỡi, cô bắt đầu cảm thấy nghi ngại.
“Tôi ngồi trong một boongke trú ẩn và nghĩ liệu mình có đưa ra quyết định sai lầm không”, Coleman nói. “Khoảng 10 phút sau khi tôi tự hỏi mình, những tiếng nổ bùm, bùm, bùm liên tục vang lên. Đấy chính là câu trả lời”.
“Mặt đất rung chuyển. Tiếng nổ rất lớn”, cô nhớ lại. “Bạn có thể cảm nhận được sóng xung kích từ bên dưới hầm trú ẩn. Chúng tôi biết tên lửa rơi rất gần mình”.
Cuối cùng, không hầm trú ẩn nào từ thời Hussein bị suy suyển bởi tên lửa Iran.
Trong lúc đó, Ferguson nín thở trú ẩn dưới một công sự bê tông do Mỹ xây, một không gian chật hẹp được dựng lên từ những tấm bê tông dày 12 cm và gia cố bằng bao cát. Anh theo dõi cuộc tấn công qua những vết nứt trên các bức tường.
“Mỗi ánh lửa lóe lên lại đi kèm với một tiếng nổ lớn. Chúng tôi không biết bao giờ chúng sẽ kết thúc. Chúng tôi chỉ ngồi và đợi”, anh kể.
Khi tên lửa ngừng rơi, tất cả binh sĩ rời khỏi hầm trú ẩn, nhiều người quay trở lại vị trí làm việc, số khác đi sửa chữa những nơi bị hỏng hóc. Họ vừa thấy nhẹ nhõm vừa thấy sốc.
“Sau cùng, mọi thứ vẫn bình thường. Nhưng chúng tôi nhìn vào mắt nhau như thể đang muốn hỏi ‘anh có ổn không?'”, Coleman nói.
Một số người cho hay sự việc lần này đã thay đổi quan niệm của họ về chiến tranh. Quân đội Mỹ hiếm khi trở thành mục tiêu của các vũ khí tinh vi, dù là bên phát động những cuộc tấn công tiên tiến nhất thế giới.
“Bạn nhìn xung quanh và nghĩ: Chúng ta sẽ chạy đi đâu? Làm thế nào để thoát ra khỏi đây?”, Ferguson chia sẻ. “Tôi không mong bất kỳ ai khác trải qua cảm giác sợ hãi như vậy. Không ai trên thế giới nên trải qua cảm xúc đó”.
Vũ Hoàng (Theo CNN) – Vnexpress