Hôm nay, có một người phụ nữ mà con chưa từng gặp mặt trong nhóm Câu lạc bộ Cuộc chiến ung thư đã ra đi. Người phụ nữ ấy giờ đã là một cánh én nhỏ tự do bay giữa bầu trời xanh mà không còn những đau đớn, chị chọn về nơi cực lạc vào một ngày thật bình yên. Lặng người, con vội cầm điện thoại và nhắn cho mẹ: “Mẹ ơi, con yêu mẹ”.
Mẹ bước qua 56 mùa xuân của cuộc đời, chỉ mong có một cuộc sống an nhiên và hạnh phúc. Bố mẹ vừa lo cho các con công việc ổn định và yên bề gia thất, cứ nghĩ rằng cuộc đời mẹ từ đây sẽ được hưởng hạnh phúc trọn vẹn khi đã chịu nhiều thiệt thòi. Con vẫn nhớ hôm đó trời mưa không ngớt, đang trên đường đi mua đồ, nhận được tin mẹ mắc ung thư vòm họng. Giây phút ấy lòng con như có bão, bàng hoàng, lo lắng, cứ thế vừa chạy xe vừa khóc nấc, tim như bị bóp nghẹn.
Không biết rằng, khoảnh khắc bác sĩ thông báo kết quả, mẹ đón nhận nó như thế nào, nhưng khi nói với gia đình, mẹ lại bình thản và lạc quan đến lạ. Có lẽ cuộc đời mẹ đã trải qua nhiều sóng gió nên dường như không gì có thể khiến mẹ gục ngã được nữa. Mẹ như một chiến binh đang mạnh mẽ chiến đấu với kẻ thù là bệnh ung thư quái ác, còn con là con gái của người chiến binh thép ấy. Con chỉ cho phép mình khóc một chút, rồi gạt những nước mắt đi để đồng hành cùng mẹ trong cuộc chiến khốc liệt này.
Con đã dành thời gian tìm hiểu kiến thức về bệnh ung thư và kết nối với các nhóm bệnh nhân trên mạng xã hội. Đọc những câu chuyện của họ, con mới thấy cuộc sống này thật mong manh, bệnh tật dường như đã làm con người trở nên kiên cường hơn bao giờ hết. Con và mẹ giờ cũng là thành viên của các nhóm đó và đang chuẩn bị cho một chuyến đi dài, chỉ có điều đây là chuyến đi đánh cược bằng cả mạng sống của mẹ, nhất định con sẽ nắm tay cùng mẹ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Mẹ được chỉ định xạ 33 mũi với liều thuốc 210 gần như cao nhất. Sau 10 mũi đầu tiên, mẹ không ăn được, uống nước cũng đau, chỉ thở thôi cũng đã là gánh nặng và sụt cân. Tác dụng phụ của hóa chất thật khủng khiếp, đến mũi xạ thứ 15 thì cổ mẹ cháy đen, bên trong họng sưng chắn hết đường ăn uống, miệng lợi viêm nặng, xương hàm cứng lại và mẹ không nói được nhiều nữa.
Từ mũi thứ 20, mẹ bắt đầu có dấu hiệu mất tuyến nước bọt, cháo xay giờ cũng là cực hình, lớp da vùng cổ nóng ran, sưng phồng như người bị bỏng, tai mẹ ù đi và khoang mũi luôn nhiều dịch. Con biết giai đoạn này không phải ai cũng vượt qua được, chứng kiến từng giây phút mẹ chịu những đau đớn đó, con lại càng khâm phục và thương mẹ hơn.
Con vẫn thường nói: “Hoa hồng đẹp thì phải có gai, cuộc đời có chông gai mới thấy mẹ của con vĩ đại”, bởi mẹ là minh chứng sống về giới hạn phi thường của con người. Bất chấp những cơn đau xé họng, mẹ vẫn nhấp từng thìa cháo, nhắm mắt uống từng viên thuốc, gắng gượng qua từng cơn ho khan hằng đêm. Vậy mà con chưa từng nghe thấy mẹ than thở dù chỉ một câu, con biết mẹ không cho phép bản thân được yếu đuối.
Với các bệnh nhân ung thư, tinh thần và chế độ dinh dưỡng rất quan trọng. Bác sĩ nói mẹ là bệnh nhân hiếm hoi không phải nghỉ điều trị một buổi nào. Mỗi lần vào viện, con lại kể cho mọi người về mẹ một cách đầy tự hào, con muốn câu chuyện của mẹ sẽ truyền lửa cho các bệnh nhân khác, rằng hãy lạc quan thì chắc chắn sẽ đẩy lùi được bệnh tật.
Trước đây, con thường đi phát cơm từ thiện cùng nhóm Hoa Sen Xanh, giờ được cầm trên tay hộp cơm của những tấm lòng vàng ấy, con cảm nhận cuộc đời là một sự bù đắp ngọt ngào. Con cũng hy vọng sau nhiều đau đớn thì sắp tới mẹ sẽ được bù đắp ngọt ngào hơn thế. Những ngày ở viện, con hiểu nhiều hơn giá trị về tình cảm giữa con người với nhau, đặc biệt là tình cảm giữa những người đồng bệnh. Con thấy trân quý cuộc sống này hơn, tại sao chúng ta lại cứ phải ganh đua hơn thua trong khi hạnh phúc đơn giản là được thấy người thân mạnh khỏe.
Sau 5 tháng điều trị theo phác đồ của bác sĩ, hôm nay con được cầm trên tay giấy ra viện của mẹ. Những cố gắng của mẹ đã được đền đáp, sức khỏe của mẹ dần ổn định, đón mẹ về mà gia đình mình ai cũng có cảm giác vui như tết.
“Không được phép từ bỏ” là điều mẹ vẫn luôn dạy con, dù cuộc sống có nhiều chông gai, thử thách đến nhường nào thì cũng phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Vì không chỉ sống cho bản thân mình mà còn sống cho người thân, cho những người không còn cơ hội được sống. Cuộc đời này còn rất nhiều hoàn cảnh đáng thương, xin hãy yêu thương nhau khi còn có thể.
Bùi Thanh Hằng – Vnexpress