Đồng thuận khi thắng là chuyện dễ hiểu, nhưng trăm triệu người đồng thuận khi đội nhà thua – đó là tài sản tinh thần cực kỳ quý giá.
Nếu chỉ nói về bóng đá, thì đội bóng của chúng ta đã thua và đã bị loại khỏi giải đấu này. Nhưng cũng là về bóng đá và về điều lớn hơn bóng đá, giờ là lúc chúng ta sẽ phải cần không ít thời gian để nhận biết hết về thắng lợi.
1. Về bóng đá: Lần đầu tiên, sau khi đội nhà thua, chúng ta chỉ muốn đội nhà có thể gặp ngay những đối thủ sừng sỏ nhất. Lần đầu tiên chúng ta muốn thời gian chậm lại để đội nhà đá tiếp với đội được coi là mạnh hơn một trời một vực. Vì chúng ta đã nhận thấy họ dẫu hơn về vị thế nhưng chúng ta có thể đọ sức sòng phẳng với họ và chẳng có ai coi rằng gặp đội bóng Việt Nam là cuộc dạo chơi.
Tôi viết dòng này khi trên màn hình đội Iran đang dạo chơi với đội Trung Quốc. Đúng như các cầu thủ của chúng ta đã nói – sự tự tin là điều cực lớn đã thu hoạch được. Nó sẽ không dễ gì mất đi. Khí chất không có được một sớm một chiều, và là điều không dễ mất.
Ngày mai có thể đội bóng Việt Nam vẫn thua trong trận bóng cụ thể nào đó với một đội nào đó ở vùng trũng bóng đá Đông Nam Á. Nhưng không ai sẽ vì thế mà nói về bóng đá Việt Nam theo kiểu cũ. Phong độ nhất thời, đẳng cấp là chuyện khác. Chúng ta xưa nay nói điều đó về người khác. Nhưng nay người ngoài nói về đội của ta – lằn ranh đó các Quang Hải, Công Phượng, Anh Đức, Ngọc Hải… và tất cả các cầu thủ khác của chúng ta đã vượt qua. Hãy giữ nó!
2. Vẫn bóng đá: Đây là cơ hội rất lớn cho Liên đoàn bóng đá Việt Nam. Hứng nhiều gạch đá dư luận, phần lớn là xứng đáng, nhưng nói cho công bằng tổ chức này nhiều năm nay không có đường ra khỏi tình thế lập bập và rối rắm.
Giờ đây con đường đã thẳng băng: tố chất của bóng đá Việt là điều có thật. Đầu tư từ gốc do những người như bầu Đức, bầu Hiển… cống hiến là có hoa trái. Con đường đã quá rõ cho Liên đoàn. Cơ hội lớn cho họ.
3. Là bóng đá nhưng cũng đã ngoài bóng đá: một đất nước trăm triệu dân dẫu còn nghèo cũng chưa bao giờ đến nỗi không nuôi được các cầu thủ được yêu mến. Nhưng lâu nay có sự đứt đoạn không hiện thực hoá nổi dòng chảy vật chất vào bóng đá.
Có thời cầu thủ tài năng nhất bán độ và thiêu sự nghiệp vì vài chục triệu đồng. Chúng ta có dàn cầu thủ hiện nay rất sạch. Chúng ta đang có sự sẵn lòng chăm sóc cho các tài năng từ xã hội. Có một khả năng thực tế là xã hội sẽ không để cầu thủ phải nghèo mà đá bóng.
4. Hơn là bóng đá: Thua 0-1 hôm nay, nhưng các cầu thủ cho thấy người Việt có thể và biết chơi bóng đá. Người Việt nếu không tiêu phí năng lực vào những khấp khểnh và tự mình hại mình thì không ai có thể coi thường.
Đồng thuận khi thắng là chuyện dễ hiểu, nhưng trăm triệu người đồng thuận khi đội nhà thua – đó là tài sản tinh thần cực kỳ quý giá. Đã có lúc cổ động viên vất bừa bãi trên sân cờ cổ vũ khi đội nhà thua. Hôm nay cả nước xúc động và trìu mến khi đội bóng nhà bị loại! Hãy từ đó mà nghĩ về những cái khác.
5. Tôi tin rằng nếu có đội bóng nào trả cho ông Pak lương gấp 10 thì ông Pak cũng không rời đội bóng Việt Nam, trừ khi có lý do khác. Mà người Hàn cũng không để ông Pak làm thế nếu chỉ là chuyện lương. Bởi vì giá trị cầu nối của ông Pak giữa nước đang có quan hệ đầu tư làm ăn xếp hàng đầu với Việt Nam lớn hơn nhiều.
Hơn nữa bóng đá là thứ khiến gắn kết ghê gớm về tình cảm. Người Hàn và không chỉ người Hàn yêu quý người Việt qua những gì các cầu thủ đã thể hiện. Đó cũng là một lý do để chúng ta suy nghĩ: nếu thể hiện đúng bản chất vốn có của người Việt, đừng hủy hoại bằng những điều luộm thuộm, Việt Nam sẽ có được không chỉ là thiện cảm của người ngoài, và không chỉ trong chuyện bóng đá.
6. Sức trẻ – đó là điều một lần nữa phải được đánh giá đúng. Trẻ không phải chỉ là ít tuổi, mà là sự sạch bong của tâm trí và tư duy. Nối cái tốt đẹp của quá khứ và không bị cầm tù bởi những trì đọng và mặc cảm. Chỉ cần đừng làm hỏng điều đó!
Lúc này là lúc nhiều cái nên khởi nghiệp từ nguyên liệu mới. Chỉ cần đừng làm hỏng sức trẻ! Chỉ cần trân quý khơi nguồn!
NHÀ BÁO TRẦN ĐĂNG TUẤN – VTC.vn